Trời đã tối đen như mực nhưng Hoắc Nhất Ninh vẫn còn đang thẩm vấn nghi phạm.
“Từ 9 giờ sáng ngày 27 đến 1 giờ chiều cùng ngày anh ở đâu?”
Trịnh Thành né tránh ánh mắt của Hoắc Nhất Ninh, trả lời rất nhanh: “Đi làm, không thì tôi còn có thể làm gì cơ chứ?”
Hoắc Nhất Ninh cũng không vội vã, từ từ chơi đùa cùng hắn ta. Anh vứt bút, thong dong nhìn hắn: “Bảng quẹt thẻ và bảng chấm công đều không có. Ông chủ của anh nói hôm đó anh nghỉ phép.”
Ánh mắt Trịnh Thành trốn tránh: “Tôi quên rồi, chuyện lâu như thế ai mà nhớ được chứ.” Hắn ta lại thay đổi khẩu cung: “Tôi ở nhà ngủ.”
“Có người làm chứng không?”
“Không có.”
Hoắc Nhất Ninh liếm răng hàm, giọng nói biếng nhác: “Không nhận chứ gì?”
“Nhận cái gì?” Hắn gân cổ lên phản bác: “Tôi bị oan.”
Giọng nói hùng hồn đầy lý lẽ nhưng ánh mắt lại lẩn tránh.
Cố phô trương thanh thế, chứng tỏ có tật giật mình.
Hoắc Nhất Ninh cũng không ép, chậm rãi gõ vài tiếng lên bàn chờ đợi. Khoảng 5 phút sau, cuối cùng thì chiếc điện thoại đặt trên bàn cũng đổ chuông.
Anh nhận điện, không đến 1 phút sau đã cúp máy rồi liếc mắt: “Chúng tôi đã tìm thấy 1 khẩu súng lục và 5 viên đạn trùng khớp với đầu đạn tìm thấy ở hiện trường trong thùng rác gần nhà anh. Nó đã được gửi đi để đối chiếu dấu vân tay. Ngoài ra, dấu chân được phát hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904633/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.