Chương trước
Chương sau
Thời Cẩn trả lời: “Không cản, anh sẽ giúp e
“Là Tô Phục à?”
Anh gật đầu: “Anh đã nổ súng, nhưng không bắn chết đc cô ta


Nửa phút sau, Thời Cẩn lại nhắn qua một tin: “Anh chưa lưu, em có thể gửi lại không?”


Tâm trạng u ám của Khương Cửu Sênh thoáng chốc qua7ng đãng, cô ngoan ngoãn gửi lại tấm hình ban nãy. Cô chợt cảm thấy Mạc Băng nói rất đúng, tình yêu có thể khiến người ta thông minh nhạy bén, c5ũng có thể làm IQ người ta tụt dốc không phanh.
Tạ Đãng không lôi thôi với cô, trực tiếp đoạt lấy, uống một hơi cạn sạch, uống xong, cậu nói với Khương Cửu Sênh: “Đưa đĩa của bà cho tôi, tôi muốn ăn bánh kem trong đĩa của bà.”


Khương Cửu Sênh buồn cười, đưa cho cậu.
Hà Tương Bác không để ý tới anh.


Bên kia, Tô Khuynh đã bước tới, nở nụ cười quyến rũ hoàn mỹ, đầy yêu nghiệt, thân thiện hỏi nhân vật chính hôm nay: “Dạo này vẫn khỏe chứ?”
Tạ Đãng hài lòng.


Tiểu sư muội: “…”
Tiểu sư muội đáp: “Không thích chứ sao.”


Hóa ra là vậy!
Nhân vật chính mặt mày xanh lét.


Mà cô Tô bên cạnh trông vô tội ghê cơ!
“Hôm nay sắc mặt kém vậy!”


Khương Cửu Sênh vừa xoa ấn đường vừa vào studio: “Ừ, hôm qua uống rượu.”
<7br>Tô Khuynh vào theo: “Chưa thấy ca sĩ nào không kiêng rượu và thuốc lá như cô.” Tô Khuynh thoải mái ngồi lên bàn, hỏi Khương Cửu Sênh: “Tối đến nhà họ Từ à?”
Đồ không biết xấu hổ này, quá quắt lắm rồi!


Anh gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ngậm miệng lại đi.”
Bảy giờ tối, khách khứa lục tục đến, truyền thông vây chặt ngoài cổng lớn nhà họ Từ, người đông nghìn nghịt, khí thế không vừa.


Xe chuyên dụng vừa dừng, đèn pha lập tức chiếu vào.
Từ Thanh Cửu: “…”


Anh không muốn gì khác, chỉ muốn giết chết cô ta thôi!
“Đào hoa quá.” Tô Khuynh bái phục, “Không phải anh ta mới xem mắt với lá ngọc cành vàng nhà họ Từ à? Sao còn phong lưu ngay trước mắt người ta thế?”


Tiệc sinh nhật tổ chức ở nhà họ Từ, già trẻ lớn bé trong nhà đều có mặt, nơi này là vườn hoa ngoài trời, sếp lớn trái ôm phải ấp có phải trắng trợn táo bạo quá không?
“Bác bỏ tin đồn chứ làm gì.”


Mặt Từ Thanh Cửu lạnh lùng: “Bác gì mà bác, tôi với hắn vốn dĩ bất hòa mà.”
Nhà họ Tần có hai cô con gái tới, cô thứ bảy Tần Tiêu Dật và cô thứ tám Tần Tiêu Tiêu, họ vừa vào thì những người tới xu nịnh và bắt chuyện ập tới hết đợt này đến đợt khác.


Ánh mắt Tần Tiêu Dật gần như tia thấy Tạ Đãng ngay lập tức, có điều cậu đang ầm ĩ đòi Khương Cửu Sênh đưa cho mình trái cây nên không hề ngẩng đầu lên.
Quản lý Hà Tương Bác nhìn vào ống kính, cười giả lả: “Tôi mời đấy.”


Từ Thanh Cửu xoay người tránh truyền thông, sa sầm mặt: “Cô mời hắn tới làm gì?”
Ca sĩ thần tượng mà, luôn cần nhiều chiêu trò, tiệc sinh nhật chẳng phải là tài nguyên tốt nhất để lên hot search sao.


Tiệc sinh nhật của Từ Thanh Cửu được tổ chức ở nhà họ Từ, khách mời đến dự không chỉ có người trong giới showbiz mà còn có người có máu mặt trong giới chính trị. Dù sao ông cụ nhà họ Từ vẫn đang chễm chệ ngồi trên ngôi cao, mấy ai không nể mặt chứ.
Tô Khuynh rất thức thời, thấy được là dừng: “Ừ.” Rồi cong môi cười, “Vậy chúc anh sinh nhật vui vẻ, đây là quà.”


Cô đưa hộp gấm màu đỏ trong tay qua, che miệng thần bí nói, “Là dược liệu rất quý, có thể bổ thận tráng dương.”
Từ Thanh Cửu cười gằn đáp lại.


Tô Khuynh hoàn toàn không ngại bị ngó lơ, tiếp tục thân thiết hỏi thăm: “Vậy,“ lời cô dừng lại, ánh mắt lướt xuống dưới, cuối cùng dừng ở đũng quần Từ Thanh Cửu, “Không có vấn đề gì chứ?”
Tạ Đãng ngồi đối diện trừng cô: “Ly thứ ba rồi đấy, đừng uống nữa.”


Cô đong đưa rượu trong ly: “Rượu này rất nhẹ.”
Kiểu đòi được yêu thương này đúng là không ai bì nổi.


“Người nhà họ Tần tới kìa.” Tiểu sư muội bắt đầu dựng ăng ten hóng chuyện, vừa nhìn ra cửa vừa liên tục tặc lưỡi, “Quả nhiên là con gái ông trùm, khí thế thật không tầm thường.”
Vì Thời Cẩn, cô đã thay đổi hoàn toàn, kể cả không nắm chắc cũng muốn tiến bước xông ph0a.


Sửa soạn một hồi, mười phút sau, Tiểu Kiều qua đón cô. Do say rượu nên sắc mặt cô rất kém. Cô gặp Tô Khuynh trong công ty, Tô Khuynh0 vừa nhìn đã nhận ra.
Hình như người này chẳng nhận ra rằng mình đã chọc giận người khác, sau khi ném một nụ cười vô vàn quyến rũ thì gọi “Sênh Sênh” rồi bước vào, đi đến bàn Khương Cửu Sênh.


Toàn bộ người ngồi ở bàn này đều là nghệ sĩ của Thiên Vũ. Studio của Tạ Đãng trên danh nghĩa thuộc Thiên Vũ nên đương nhiên cậu cũng có mặt ở đây.
Tiểu sư muội bên cạnh hất cằm, chỉ sang bên: “Kia kìa.”


Tô Khuynh nhìn theo, thấy bên trái Vũ Văn Xung Phong là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, bên phải lại một cô khác thướt tha yêu kiều, rất tiêu diêu tự tại.
Cậu liếc Tô Khuynh: “Sao cậu cứ bám riết lấy Khương Cửu Sênh thế?”


Tô Khuynh đẩy tiểu sư muội cùng công ty qua một bên, đặt mông ngồi cạnh Khương Cửu Sênh, trả lời đầy tự nhiên: “Hai chúng tôi là CP, cậu có ý kiến à?”
Tô Khuynh gật bừa.


Khương Cửu Sênh chỉ nghe chứ không tham gia. Cô khoan thai nhâm nhi rượu mời, vừa hết ly này đã vớ ngay ly khác từ khay của nhân viên phục vụ.
Tạ Đãng hừ cô một tiếng.


Tô Khuynh ngồi xuống, cầm miếng táo cho vào miệng rồi hỏi: “Sếp đâu rồi?”
Từ Thanh Cửu đứng ở cửa nhìn chằm chằm, cả người rấm rứt khó chịu: “Ai mời hắn tới?”


Xa xa, bên cạnh xe chuyên dụng, một người mặc đồ màu hồng lẳng lơ bắn tim với ống kính, đó không phải Tô Khuynh thì là ai.
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Từ Thanh Cửu mời cô à?”


Tô Khuynh khoanh tay, hất cằm: “Đoán chừng người mà tên đó không muốn gặp nhất chính là tôi, quản lý của anh ta gửi thiệp cho quản lý của tôi, chắc là muốn nhân dịp này bác bỏ lời đồn hai chúng tôi không hợp nhau.” Cô ấy trợn trắng mắt, không kìm được phỉ nhổ, “Đúng là dở hơi, đâu phải trẻ ranh ba tuổi, còn bày đặt sinh nhật cái gì!”
Quả thật, hôm lễ liên hoan trao giải đó cô đạp xong đã bỏ chạy luôn, trong lòng cũng hốt hoảng lắm chứ bộ! Nhỡ đâu đạp hỏng của người ta thì cô không đền nổi, mới cẩn thận hỏi lần nữa: “Chưa hỏng chứ?”


Tính tình Từ Thanh Cửu trước nay chẳng tốt lành gì cho cam. Vốn đã nóng tính thì chớ, cộng thêm gia thế tốt, fan đông, chưa có ai dám chọc anh hết lần này tới lần khác như vậy.
Haiz, dù cả thế giới đều cưng chiều ‘công túa’ Đãng Đãng thì sao, cậu chỉ muốn mỗi Khương sư tỷ dỗ dành thôi. Tiểu sư muội than thở, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Điệu nhảy đầu tiên của Từ Thanh Cửu là nhảy cùng em họ Từ Trăn Trắn, lá ngọc cành vàng nhà thị trường mặc váy công chúa lập tức | trở thành tiêu điểm.
Tô Khuynh chống cằm, hơi chán ngán: “Đó là tiểu thư nhà họ Từ? Cô không hứng thú, trông chán ngắt chẳng khác gì búp bê trong | tủ kính, “Đúng là kém hơn đám phụ nữ trong danh sách của sếp.”
| Lễ nghi, ăn mặc, đều rất ra dáng, thế nhưng ở Từ Trăn Trăn lại thiếu vài phần khí chất quý phái. Tô Khuynh nhìn Khương Cu Sênh
bên cạnh, nếu luận khí chất, không mấy ai có thể sánh được với Khương Cu Sênh.
| Nói tới thiên kim thị trường, tiêu sư muội rất hăng hái: “Tôi nói mọi người nghe, cô Từ Trăn Trăn này trước năm mười sáu tuổi luôn
được nuôi ở nông thôn, sau đó mới được Từ thị trường nhận về nhà. Nghe nói Từ thị trường thời trẻ thích học sinh minh tài trợ, Từ | lão phu nhân đã chia rẽ uyên ương vì tiền đồ của Từ thị trường…”
Lúc này, Khương Cửu Sênh từ phòng thẩm vấn đi xa
Vì vụ án của Thời Cẩn nên cô tới lấy lời khai, Tháng Chính Nghĩa vội nói cho cô biết tin tức tốt lành này: “Cô Thời, có đầu mối mới rồi, bác sĩ Thời không phải là nghi phạm duy nhất.”
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Cảm ơn.”


Khương Cửu Sênh ôm lấy ống thoát nước, thật cẩn thận trượt xuống. Trong sân có mấy vệ sĩ trông coi, cô che bụng trèo tường tránh đi. Ban ngày 7Vân Hy mang cô đi vòng rất nhiều nơi nhưng chỉ có hai chỗ không đi, phía sâu bên trong sân phía nam và căn nhà phía sau nhà chính.


Cô5 chỉ đi dạo một lần nên không quá quen thuộc với bố cục chỗ ở của nhà họ Đằng, quanh đi quẩn lại hai vòng mới mò được đến nhà kề phía nam. Ch0ỉ có một gian phòng có người trông coi bên ngoài, cô vòng đến cửa sổ đằng sau, gõ nhẹ hai cái.


Người trong phòng đè thấp giọng hỏi: “0Ai?”
Tần Tiêu Dật sửng sốt.


Tần Tả đi ra khỏi chỗ tối: “Cô Bảy, là tôi, Tần Tả.”


“Tần Tả?” Tần Tiêu Dật kinh ngạc không thôi: “Sao cô lại ở đây?”
Giọng nói của cô gái cũng gọn gàng mà dứt khoát như động tác của cô ấy vậy: “Không được kêu, bằng không tôi giết anh.”


Đối phương bị dọa sợ tới mức chân run rẩy, lập tức che miệng lại: “Tôi, tôi không kêu.” Nhưng gã vừa mới che miệng…


Tần Tả nâng tay bổ xuống đánh ngất gã, sau đó lần mò từ trong bóng đêm đi ra ngoài. Người giúp việc và vệ sĩ ở trong sân phía nam đều đi ‘bắt trộm’, không còn một ai. Cô đi thẳng được một đường đến hành lang phía Tây, đột nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, cô lách mình vào sau góc ngoặt.
So với bị nhốt thì chi bằng ra ngoài tìm người cứu viện còn hơn.


Thương lượng xong, Khương Cửu Sênh lại trèo tường đi ra ngoài, cách khu phía Nam xa nhất chính là nhà chính, vậy thì cách tốt nhất là dẫn người tới nhà chính. Vân Hy mang cô đi dạo quanh nhà đã từng nói, căn nhà phía sau nhà chính tuyệt đối không thể tự tiện xông vào.


Nhưng rất kỳ quái là bên ngoài căn nhà đó lại không hề có người trông coi. Cô đẩy cửa đi vào…
Có lẽ không bao lâu nữa thì đường điện sẽ được khôi phục, thời gian không còn nhiều lắm, Khương Cửu Sênh nói ngắn gọn: “Chị sẽ dẫn người bên này rời đi, đợi lát nữa em tìm cơ hội chạy trốn nhé.”


Tần Tả nhíu mày: “Vậy còn chị?”


“Sau khi em chạy trốn, chắc chắn họ sẽ canh phòng càng nghiêm ngặt hơn, chị không đi được nữa.”
Đúng là như vậy, Tần Tả dứt khoát: “Vậy em cũng không đi.”


“Chị không có thời gian để nói nhiều, Đằng Minh sẽ không làm hại chị, ngược lại em ở lại sẽ bất lợi đối với chị.” Tốc độ nói của Khương Cửu Sênh rất nhanh, trầm giọng ra lệnh: “Em tìm được cơ hội thì rời đi trước, nghe rõ chưa?”


Tần Tả suy nghĩ: “Vâng.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tần Tả quyết định rất nhanh, trực tiếp ra tay.


Đối phương lui về phía sau, bắt được tay cô, cô không chút do dự giơ một chân đá lên trên đùi đối phương. Đối phương bị ép trốn về sau, đụng phải lan can, khẽ rên một tiếng.


Nhờ ánh trăng mông lung, lúc này Tần Tả mới nhìn thấy mặt của đối phương, không quá rõ ràng nhưng mơ mơ ảo ảo tựa như gương mặt cô quen thuộc: “Cô Bảy?”
Người giúp việc canh cửa dựa gần sát cửa, hỏi: “Cô làm sao vậy?”


Người ở bên trong không trả lời, tiếng kêu càng thảm thiết hơn.


Người giúp việc không biết là tình huống gì, nhưng nghe tiếng thét đáng sợ này, gã chỉ lo người bên trong gặp phải sự cố gì. Gã do dự một lát rồi cuối cùng vẫn mở cửa, không có điện nên gã dùng di động để soi sáng. Vừa mới bước vào được một chân, bả vai gã đã bị giữ chặt, cả người bị một lực rất mạnh ấn ở trên tường, gã vừa muốn kêu ra tiếng thì một vật bén nhọn đã để ở trên cổ họng.
Vẫn chưa có điện, đèn pin trong sân không chiếu được xa, ở gần đó bỗng có bóng người vụt qua rồi nhanh chóng chuyển tới sau núi giả.


Quản gia nhà chính soi đèn pin nhìn sang, hô lớn một tiếng: “Ai đó?”


Chỉ thấy bóng đen đó nhảy qua hành lang gấp khúc, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Tần Tả không đồng ý, thái độ vô cùng kiên quyết: “Vậy chị đi trước, để em chặn lại.” Các cô làm vệ sĩ, sao có thể trốn trước được. Con gái chốn giang hồ tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết.


Trong sân có tiếng bước chân, có lẽ là có người đi qua. Khương Cửu Sênh ép giọng nói thấp hơn: “Chị đi rồi thì em sẽ mất mạng.”


Cô không thể đi trước, nếu cô đi Tần Tả sẽ mất giá trị. Không cần nghĩ cũng biết kết quả của một con tin mất giá trị sẽ như thế nào rồi.
Quản gia nói: “Mau đuổi theo!”


Loáng một cái mà cả khu nhà họ Đằng trở nên ồn ào huyên náo.


Chính lúc này, trong một gian phòng ở khu nhà phía nam, người ở bên trong đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trong phòng không bật đèn nên rất tối, Khương Cửu Sênh nương theo ánh trăng bên ngoài đánh giá cô ấy: “Em có bị thương không?”


Tần Tả nói: “Không ạ.”


Ngày đó Tần Tả bị lão già ‘ăn vạ’ kia chụp thuốc mê, vừa tỉnh dậy thì đã bị giam giữ, đối phương không có ý muốn làm hại cô, nhưng cũng không để cô ra ngoài.
Quả nhiên là bị nhốt ở đây.


Khương Cửu Sênh thấp giọng: “Tần Tả, là chị đây.”


Tần Tả lập tức mở cửa sổ, mặt lộ v7ẻ vui mừng: “Chị Sênh.”
Không đợi Tần Tả kịp giải thích thì đã có người hô to từ một đầu khác trên hành lang: “Người ở bên kia!”


Không kịp nhiều lời, Tần Tiêu Dật giữ chặt lấy Tần Tả: “Đi theo tôi.”


Trăng sáng sao thưa, bóng đêm ngày càng sâu.


Lễ kỷ niệm ngày thành lập doanh nghiệp nhà họ Đằng mới chỉ tổ chức được một nửa, tầng cao nhất của cao ốc đang bày tiệc rượu đèn hoa rực rỡ, sáng như ban ngày. Đằng Minh tránh nơi ồn ào đi đến một góc yên lặng, nhận điện thoại.


Đầu kia, một người đàn ông trình báo: “Cậu chủ, Hàn Miểu bại lộ rồi.”


Đằng Minh ‘Ừ’ một tiếng, thái độ không giận không nóng, không có nửa phần kinh ngạc.


Người ở đầu bên kia điện thoại không hiểu rõ, xin chỉ thị: “Ý của ngài là?”
| Đằng Minh đơn giản nói điểm chính: “Đưa cô ta ra nước ngoài.”
“Vânga.”
Tình huống này nằm trong dự đoán của anh, quân cờ như Hàn Miễu, lừa người ngoài thì không sao nhưng ở chỗ Thời Cần cũng chỉ có thể thăm dò thực hư mà thôi.


Thời Cần coi như không khiến anh thất vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.