“Sợ em không gặp được anh sẽ khóc, nên anh
Khương Cửu Sênh cười, vòng tay qua cổ Thời Cẩn: “Anh được ở lại bao lâu?” Anh ôm cô, lấy gối chèn ra sau lưng cho cô, chỉnh lại chăn: Trước khi trời sáng phải quay về trại tạm giam.”
“Vậy thì có liên quan gì với chúng tôi?” Anh ung dung nói: “Giáo dục tố chất cho học sinh là việc trường học nên làm, là việ7c mà hiệu trưởng ông nên làm.”
Hiệu trưởng Trần cứng họng.
Sau đó là một tràng huyên náo, chẳng biết kích động cái gì nhưng dù sao cũng vẫn vô cùng kích động. Đương nhiên là trừ Đàm Diệu Duy ở hàng thứ hai ra vì cô ta đang cắn chặt môi lại, trong mắt chỉ có sự không cam lòng và phẫn hận.
Khương Cẩm Vũ buông tay, nhìn Chử Qua ngồi xuống hàng thứ nhất rồi mới bước lên bục giảng: “Bắt đầu vào lớp.”
Ở hàng thứ hai từ dưới lên, một cậu sinh viên đá người bên cạnh rồi che miệng nói: “Người anh em, ông có thể hết hy vọng được rồi đấy.”
Liêu Thành Quang đang tán gái liền ngẩng đầu lên: “Tôi bỏ cuộc từ lâu rồi.” Cậu ta thở dài: “Tôi tán cô ấy một tháng, cô ấy còn tưởng tôi là nhiệt tình hiếu khách nữa chứ, bất lực.”
Lúc Khương Cẩm Vũ đi ra thì Chử Qua đang kiễng chân, bám tay trên bệ cửa sổ, cố gắng nhảy lên xem tình hình bên trong phòng hiệu trưởng. Anh bước tới: “Anh đã ra rồi đây.”
Chử Qua quay phắt lại nên hơi lảo đảo.
“Mắng thêm câu nữa xem.” Chử Qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904618/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.