"Cút đi cút đi! Nhìn thấy thằng đàn ông già đầu còn độc thân như anh là tôi thấy đau hết cả mắt rồi."
Từ Thanh Bách cạn hết cả lời.
Không thể nào sống nổi trong cái nhà này nữa.
Bước vào nhà, nhìn thấy em trai Khương Cửu Sênh đang ngồi một mình trên ghế sofa, đơn côi lạc lõng, tự dưng anh lại cảm giác như nhìn thấy đồng loại vậy.
Anh ngồi xuống, gọi: "Cẩm Vũ à, cậu đang làm gì đấy?"
Khương Cẩm Vũ ngước ánh mắt đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại lên: "Trả lời tin nhắn ạ."
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Từ Thanh Bách bèn buôn dưa lê: "Học sinh của cậu à?"
"Không ạ, bạn em."
"Con trai hay con gái thế?" Anh không có ý gì khác cả, chỉ đơn thuần xuất phát từ sự tò mò của một nam thanh niên lớn tuổi đơn côi mà thôi.
Khương Cẩm Vũ hơi ngừng một chút rồi nói: "Con gái ạ."
Từ Thanh Bách cảm thấy bị đả kích đến lạ kỳ, bèn hỏi tiếp: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Khương Cẩm Vũ không nói nhiều, nhưng vẫn cứ hỏi gì đáp nấy: "Mười bảy ạ."
Từ Thanh Bách hơi ngạc nhiên. Anh cũng biết về cậu em trai này của Khương Cửu Sênh, cậu ấy rất khép kín, không ngờ lại cũng có duyên với phái nữ như vậy.
Là một người từng trải, anh cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cậu bé một chút: "Yêu sớm không tốt đâu."
Nhưng anh vừa mới khuyên dứt lời, bà Vương - mẹ của anh đã lập tức buông một câu: "Cẩm Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904613/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.