Trại tạm giam Giang Bắc.
Mã số 0712, Tô Phục, nữ, 31 tuổi, buôn lậu, rửa tiền, buôn bán ma túy, gϊếŧ người, bị tuyên án tử hình, lập tức thi hành.
Quản giáo kiểm tra đối chiếu hết các thông tin, nói qua cửa sổ nhà tù: "6 giờ sáng thứ Năm hành hình."
Đối phương không nói lời nào.
Quản giáo ngẩng đầu lên.
Hắn ta khoảng chừng 40 tuổi, tóc ít, đỉnh đầu hơi hói, rất lùn, hơi béo, đôi mắt vừa hẹp vừa dài híp lại nhìn người phụ nữ trong phòng giam, ánh mắt nửa dò xét nửa không: "Có muốn gặp mặt người thân không? Nếu có thì nộp đơn xin phép trong ngày hôm nay."
Tô Phục đầu cạo trọc ngồi dưới đất lắc đầu.
Ba của cô ta cũng đã bị Tô Vấn tống vào đây, hắn đã chặn hết mọi đường sống của cô ta rồi.
Quản giáo nhếch mép thu tầm mắt lại, đã lâu rồi hắn ta chưa từng thấy nữ tù nào xinh đẹp như vậy, lại còn là một nhân vật công chúng.
Hắn ta lại hỏi: "Di chúc thì sao?"
Tô Phục đứng dậy, đưa một phong bì ra ngoài cửa sổ.
Quản giáo mở ra xem qua: "Đây không phải là di chúc."
Cô ta ngẩng mặt lên. Đầu cạo trọc, các góc cạnh trên gương mặt hiện ra rõ ràng, sắc nét hơn: "Đưa nó ra ngoài giúp tôi."
Giọng điệu vẫn cứng cỏi như trước đây, không hề giống một tử tù.
Tay quản giáo thò đầu ra ngó quanh hành lang, hai quản giáo nữ đi cùng hắn ta đang nói chuyện ở ngoài hiên một cách vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904605/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.