Chương trước
Chương sau
"Thời Cẩn, nhà họ Tần ở Trung Nam."

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, mi mắt như tranh vẽ. Cô khẽ mỉm cười, đó là người tình trong mộng của cô, cưỡi mây đạp gió mà tới.

Hai chữ Thời Cẩn khiến mặt Lục Khải Sơn trắng bệch, ông ta nắm chặt tay, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong mắt chỉ có hoảng sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh: "Cậu bắt người nhà tôi làm gì?"

Một tay Thời Cẩn nắm dây thừng, một tay nghịch con dao. Anh đi tới trước mũi thuyền lạnh lùng nhìn: "Khương Cửu Sênh không phải người nhà họ Đằng, là nữ chủ nhân nhà họ Tần."

Trả lời xong anh dùng mũi dao nâng cằm con gái nhà họ Lục, lưỡi dao gần như sắp cứa vào da thịt trắng nõn ở cổ của cô ta.

Anh miễn cưỡng nâng mí mắt lên, nhìn lướt về phía Lục Khải Sơn: "Ông dám bắt cô ấy đi, ông nghĩ tôi chết rồi sao?"

Dứt lời, anh chém thẳng một dao.

"A a a..."

Máu tươi nhuộm đỏ cả lưỡi dao khiến cô con gái nhà họ Lục hét khàn cả cổ nhưng vẫn không dám động đậy, một bước cũng không dám động. Lưỡi dao kia vẫn đặt ngang cổ họng cô ta, chỉ cần bàn tay xinh đẹp đó dùng sức một chút thôi thì hồn cô ta cũng về Tây Thiên luôn.

Lục Khải Sơn hét lớn từ phía đối diện: "Dừng tay!"

Ông ta bỏ súng xuống, giơ tay lên: "Đừng làm hại con gái tôi, tôi thả người, tôi thả người."

Lúc này con dao trong tay Thời Cẩn mới rời khỏi cổ người phụ nữ đó.

Lục Khải Sơn vẫn thấy sợ hãi, gió lạnh thổi qua mới biết lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi. Ông ta vội vàng ra lệnh: "Thả cô ta ra."

Đầu dây trói Khương Cửu Sênh bị người cởi ra. Cô đứng trên boong tàu, từ đầu đến cuối ánh mắt cô vẫn chưa từng chuyển sang chỗ khác, trong con ngươi chỉ tràn đầy hình bóng một người duy nhất là Thời Cẩn thôi.

Anh bước về phía cô, giọng nói cẩn thận mà hơi run rẩy: "Sênh Sênh, đến chỗ anh nào."

Cô gật đầu định xuống thuyền, nhưng vừa đạp lên chân cầu thang thì đột nhiên có ánh lửa bùng lên. Một tiếng nổ vang trời, không khí tràn ngập mùi thuốc nổ. Là bom!

Tiếng nổ vang lên gần như phá huỷ toàn bộ đuôi thuyền, nước sông cũng như cuồn cuộn lên.

Lục Khải Sơn quay phắt đầu lại, nhất thời cũng không biết là chuyện gì xảy ra: "Có chuyện gì vậy?"

Có một thuỷ thủ chạy từ phía đuôi thuyền lên, run rẩy nói: "Ông, ông Lục, trên thuyền... trên thuyền có bom."

Nhìn đuôi thuyền gần như đã bị thiêu cháy hoàn toàn, khói cuộn dày đặc, Lục Khải Sơn cười lạnh nói: "Đằng Tiêu Vân, ông được lắm!"

Một tên trúng ba đích, ông ta muốn hốt cả ổ à.

Mười phút trước.

Ông quản gia già của nhà họ Đằng vội vã chạy từ bên ngoài tới: "Ông chủ."

Đằng Tiêu Vân cầm bút lông viết lên bức tranh thuỷ mặc vài chữ, cũng không ngẩng đầu: "Thế nào rồi?"

"Cậu Sáu nhà họ Tần, Lục Khải Sơn, và cả cô gái kia đều đã ở trên thuyền."

Bút lông trong tay Đằng Tiêu Vân dừng lại, trên mặt giấy loang vài giọt mực, ông ta đặt bút lông lên giá bút rồi ngẩng đầu ra lệnh: "Sắp xếp người bên dưới động thủ đi."

Ông quản gia già có hơi băn khoăn: "Ông chủ, vậy phải nói với cậu Hai như thế nào đây?"

Có thể nhìn thấy rõ, cậu Hai rất quan tâm đến người kia.

Đằng Tiêu Vân ngồi xuống, tự mình rót một ly trà, ung dung nói: "Hàng bị đàn em bên dưới nuốt riêng, Lục Khải Sơn không lấy được đồ nên định gϊếŧ con tin. Thời Cẩn và ông ta đấu với nhau đôi bên cùng thiệt hại. Trong nhà họ Lục có nội gian, hắn thừa lúc hỗn loạn gϊếŧ Lục Khải Sơn rồi ngồi làm ngư ông đắc lợi."

Xem ra những chứng cứ thật thật giả giả trong chuyện này cũng đều chuẩn bị đủ, chỉ chờ cậu Hai điều tra mà thôi.

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

Ông quản gia già có hơi không hiểu: "Ông chủ, vì sao ông lại muốn gϊếŧ Khương Cửu Sênh?"

Về mặt lý thuyết, gϊếŧ Khương Cửu Sênh thực sự không dễ. Gϊếŧ cô cũng đồng nghĩa với việc không thể giữ lại Thời Cẩn, nếu không bị Thời Cẩn quay ngược lại trả thù thì rất phiền phức.

Đằng Tiêu Vân uống trà, cụp mí xuống che đi đôi mắt quắc thước: "Cô ta đã từng xuống căn phòng dưới tầng hầm."

Căn phòng kia là cấm địa của nhà họ Đằng.

Ông quản gia già vô cùng kinh ngạc: "Sao cô ta biết mật mã?"

Chỗ kia nếu không có mật mã thì tuyệt đối không vào được.

"Đến cái này Đằng Minh cũng nói với cô ta thì sao tôi có thể giữ cô ta lại được?"

Tình cảm của người trẻ tuổi có thể làm dấy lên gió tanh mưa máu. Nhà họ Tần không phải cũng là một ví dụ đẫm máu sao. Làm sao ông ta có thể để nhà họ Đằng đạp lên vết xe đổ đó được.

Nghe ông ta nói vậy, ông quản gia già im lặng một lúc, khó nén được sự lo lắng: "Lần này cậu Hai thật sự đã yêu thật rồi, nếu người không còn nữa, không biết cậu ấy sẽ làm ra chuyện gì."

Đừng nhìn Đằng Minh có vẻ nho nhã mà lầm. Từ trong xương của anh ta cũng là một con dã thú, cắn được rồi nếu không giữ lại một miếng thịt thì nhất định sẽ không nhả ra.

Đằng Tiêu Vân dùng nắp trà gạt lá trà trong chén, giống như một vị cao tăng đang ngồi thiền, trong lòng đều có tính toán hết: "Nó sẽ trả thù. Nhưng người đầu tiên chính là nhà họ Lục."

Vừa đẹp, ông ta sớm đã muốn sát nhập nhà họ Lục vào bản đồ của nhà họ Đằng rồi.

Xem ra, vẫn là mưu này ẩn trong bẫy kia.

Ông quản gia già vẫn lo lắng: "Ông chủ, ông có muốn nghĩ lại một lần nữa không?"

Ông sợ nếu làm quá tuyệt tình sẽ khiến tình cảm cha con bị sứt mẻ, không thể hàn gắn nữa.

Đằng Tiêu Vân đã có chút không vui, thái độ rất kiên quyết: "Ra tay đi."

Ài!

Ông quản gia già than thở mà không có tiếng động, xoay người dặn dò người ở cửa: "Có thể bắt đầu rồi."

Vừa mới ra lệnh xong thì điện thoại kêu lên.

Nghe xong ông quản gia già lại quay về phòng sách: "Ông chủ, điện thoại của ông."

Đằng Tiêu Vân đang mài mực: "Ai gọi tới vậy?"

"Cậu Sáu nhà họ Tần."

Ông ta dừng tay lại, đặt điện thoại lên tai.

Giọng Thời Cẩn lạnh lẽo không có hơi ấm: "Lập tức dừng tay."

Anh nói rất nhanh, cũng không hoảng không vội: "Nếu không con trai ông sẽ bị nổ tan xương nát thịt."

Ram!

Bên kia điện thoại là tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Đằng Tiêu Vân sững sờ một lại rồi hoảng hốt vội nói: "Dừng lại trước đã."

Người trước cửa đang điều khiển kíp nổ từ xa dừng lại, tiếng nổ trong điện thoại cũng dừng lại.

Không biết Thời Cẩn muốn giở trò gì, Đằng Tiêu Vân nghi hoặc mà cảnh giác dò hỏi: "Đây là kế hoãn binh của cậu à?"

Giọng của Thời Cẩn như bị tiếng gió biển thổi bạt đi xa, nghe có hơi văng vẳng: "Camera giám sát, ông có đang xem không?"

Không ngờ cậu ta lại biết!

Đằng Tiêu Vân mở camera an ninh lên, trong video, Thời Cẩn đang cầm điện thoại vẫy tay với ống kính một cái rồi lại đặt lại bên tai, ung dung thong thả nói: "Ông nên điều tra trước xem con trai ông đang ở đâu đi đã."

Cậu ta không chỉ biết camera giám sát và bom, mà còn biết Đằng Minh bị nhà họ Đằng ngăn cản nữa.

Đằng Tiêu Vân có hơi bất an, lập tức nhìn sang ông quản gia già. Ông ta hiểu ý đi ra ngoài tra xét, chỉ trong chốc lát đã trở lại, vẻ mặt hốt hoảng: "Ông chủ, cậu chủ bị người ta bắt đi rồi."

Giỏi lắm, cậu Sáu nhà họ Tần!

Đằng Tiêu Vân lạnh mặt, nâng giọng chất vấn: "Cậu đưa Đằng Minh đi đâu rồi?"

Trong video, Thời Cẩn kéo sợi dây trên tay, bốn người nhà họ Lục ở phía trước, người bị kéo ra cuối cùng chính là Đằng Minh.

Ông quản gia già hoàn toàn hiểu rõ, bom này không thể kích nổ được nữa.

Đằng Tiêu Vân ném nghiên mực xuống: "Bị phát hiện từ lúc nào?"

Giọng anh hơi bay bay, có chút tự do mà cũng có chút thâm trầm: "Lúc Sênh Sênh nhà tôi bị bắt đi."

Có thể bắt người dưới mí mắt của Đằng Minh chỉ có Đằng Tiêu Vân. Lục Khải Sơn không có năng lực đó mà Đằng Minh cũng không phải người vô dụng.

Đằng Tiêu Vân siết chặt tay: "Tôi vẫn còn đánh giá thấp cậu rồi."

Thời Cẩn của nhà họ Tần ở Trung Nam quả nhiên là một con sói ăn thịt không chịu nhả xương.

"Muốn con trai ông an toàn đầy đủ chân tay trở về thì kêu người của ông cút xa một chút."

Vừa dứt lời, Thời Cẩn cũng cúp điện thoại luôn.

Đằng Tiêu Vân hít một hơi thật sâu, con ngươi đỏ tươi: "Rút lui hết đi."

Bến tàu Chương Giang, gió thổi trên mặt sông tạo thành gợn sóng lăn tăn xô dạt vào bờ.

Thời Cẩn đi tới bên cạnh Khương Cửu Sênh rồi cởi trói cho cô. Ngón tay anh đặt lên vết lằn bị dây siết đỏ ửng kia, khe khẽ vuốt ve: "Không sao rồi."

Cô rút tay ra ôm lấy cổ anh, đôi mắt cô bị gió thổi đỏ ửng: "Thời Cẩn, em rất nhớ anh."

Anh cũng nhớ cô, nhớ đến mức muốn gϊếŧ người phóng hoa.

Anh gục đầu lên vai cô, hít một hơi thật sâu, có cảm giác như trở về từ cõi chết vậy. Anh sống lại rồi...

"Sênh Sênh ơi."

"Dạ."

Anh cắn một cái lên cổ cô, còn cô thì vỗ nhẹ lưng anh an ủi.

"Cậu Sáu."

Giọng Tần Trung có gì đó không đúng: "Người nhà họ Lục xử lý thế nào bây giờ?"

Thời Cẩn vẫn ôm chặt Khương Cửu Sênh, không kịp nghĩ kỹ đã buột miệng nói ra: "Gϊếŧ."

Cả Khương Cửu Sênh và Tần Trung đều sững sờ.

Lục Khải Sơn nghe thấy vậy thì gấp đến đỏ mắt: "Thời Cẩn, cậu dám!"

Cằm Thời Cẩn đặt ở hõm vai Khương Cửu Sênh. Anh không ngẩng đầu, đến mí mắt cũng không buồn nhấc lên. Một tay anh ôm lấy eo cô, quay sang một bên, một tay khác tránh sau lưng cô, ném con dao trong tay mình ra.

Động tác nhẹ bẫng như không, cắm thẳng vào đùi Lục Khải Sơn không lệch chút nào.

Ông ta cứng đơ người một lúc mới kịp phản ứng lại. "AAA..."

Ông ta ngồi xuống đất kêu đứt ruột đứt gan, chỉ trong chớp mắt, máu đã chảy loang trên boong tàu, con dao kia vẫn cắm thẳng ở đó.

Gió thổi qua khiến mùi máu tanh nồng nặc như tan ra trong không khí. Mỗi khi ngửi thấy mùi này, Thời Cẩn sẽ muốn huỷ diệt mọi thứ, mắt cũng đỏ lên, trong xương tủy đang gào thét đòi được phát tiết. Anh buông Khương Cửu Sênh ra rồi đi tới.

Cô vội kéo anh lại, lắc đầu nhìn vào mắt anh: "Thời Cẩn, đừng gϊếŧ người."

Gϊếŧ người là phạm pháp.

Máu có thể khiến anh phát điên.

Nhưng cô có thể khiến anh nghe lời.

Thời Cẩn thu bước chân lại, quay về bên cô, tiếp tục ôm cô, cả khuôn mặt đều áp vào cổ cô. Anh không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của mình.

Anh cố gắng nhẫn nhịn, giọng nói khàn khàn như hít phải khói, bực bội khó chịu phun ra ba chữ: "Báo cảnh sát."

Muốn gϊếŧ người.

Nhưng không được.

Phải nghe lời Sênh Sênh, nhất định phải nghe.

Tần Trung thở phào một hơi, chỉ vào Đằng Minh hỏi Thời Cẩn: "Vậy còn anh ta thì sao?"

Thời Cẩn nhìn anh ta, ánh mắt đông lại thành băng.

Dù vậy nhưng từ đầu đến cuối Đằng Minh vẫn nhìn Khương Cửu Sênh không chớp mắt, đến cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Thời Cẩn.

Thời Cẩn lại muốn gϊếŧ người.

Anh hằm hằm nhìn Đằng Minh: "Còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt anh ra."

Nếu không phải có Sênh Sênh còn ở đây thì anh nhất định sẽ móc hết tim gan phèo phổi của thằng ranh này ra rồi vứt xuống biển cho cá ăn.

Đằng Minh không những không kiềm chế hơn mà còn khiêu chiến anh nữa. Con ngươi màu xanh có ánh sáng âm u nhàn nhạt, tà ác lạ thường, mà cũng liều lĩnh, âm u lạ thường: "Hung hăng cái gì chứ."

Anh ta liếc Thời Cẩn một cái rồi ánh mắt lại quay về dán lên khuôn mặt Khương Cửu Sênh. Chỉ trong chớp mắt, băng đã tan chảy, giọng nói dịu dàng ấm áp: "Thời Cẩn, tôi không thua anh mà là thua Sênh Sênh "

Một giờ trước.

Đằng Minh đến khách sạn tìm Thời Cẩn, Tần Trung ngăn người lại ngoài cửa: "Anh vẫn còn dám tới à."

Anh ta không buồn nói nhảm: "Bảo Thời Cẩn ra ngoài gặp tôi."

Tần Trung rút súng ra: "Cút, nếu không tôi đánh chết anh."

Họng súng của anh ta còn chưa kịp nâng lên thì Đằng Minh đã nhẹ nhàng bóp lấy cổ tay anh, ngón tay đột nhiên tê lên, súng lập tức rơi khỏi tay.

Lạch cạch!

Đằng Minh bắt lấy súng, nhanh nhẹn tháo băng đạn ra.

Tần Trung tức điên người!

M* nó chứ! Thân thủ giỏi thì hay lắm à!

Đằng Minh nhếch miệng, cười rất lịch sự mà vô cùng khıêυ khí©h. Anh ta ném súng cho Tần Trung rồi cầm băng đạn đến gõ cửa, nói: "Ra đây."

Lách cách!

Cửa mở ra, đôi mắt đen nhạt như bức tranh thuỷ mặc của Thời Cẩn chỉ nhìn lướt qua một cái rồi nhấc chân đạp tới.

Cú đạp kia dùng toàn bộ sức lực. Đằng Minh lùi lại sáu bước, ho khan vài tiếng rồi ngẩng đầu cười lạnh.

Trong mắt Thời Cẩn phủ đầy sương lạnh, một tầng băng dày che giấu sự tàn bạo: "Tôi không gϊếŧ anh không phải vì không muốn gϊếŧ anh, tôi còn cần mạng của anh để làm giao dịch. Đừng có không sợ chết tự mò đến cửa nữa."

Đằng Minh phủi bụi bặm trước ngực: "Giống nhau thôi."

Anh ta đi tới: "Tôi không đỡ cũng không phải vì không muốn gϊếŧ anh."

Thời Cẩn nói ít hiểu nhiều: "Cút."

Sắc mặt anh ta cũng không thay đổi: "Hợp tác đi."

"Cút."

"Hợp tác."

Lần này giọng anh ta rất bình tĩnh.

Thời Cẩn lạnh lùng nhìn anh ta.

"Anh cũng điều tra ra rồi đúng không, Lục Khải Sơn là chó săn của ba tôi."

Đằng Minh ổn định tinh thần, chỉ tay năm ngón: "Anh không hiểu ông ta bằng tôi, ông ta làm việc gì cũng đều sẽ chuẩn bị cả hai tay, không có tiền chuộc là tôi thì anh nhất định sẽ không đòi được người từ trong tay ông ta."

Hiển nhiên Thời Cẩn cũng biết là những người họ Đằng này, mẹ nó đều đáng chết như nhau.

Hàng lông mi dài của anh khẽ ngước lên, bóng đèn bên trên chiếu xuống mắt anh tạo thành một cái bóng mờ: "Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh à?"

"Anh sẽ."

Đằng Minh chắc chắn, cười rất lịch sự nhưng cũng rất xấu xa: "Bởi vì anh biết rằng tôi cũng không nỡ để Khương Cửu Sênh chết."

M* nó!

Thời Cẩn nhấc chân đạp tới, ánh mắt hung ác như có thể gϊếŧ người: "Liêm sỉ chút đi."

Lần này Đằng Minh lại tránh, châm biếm lại: "Đó là thứ gì vậy?"

Cuối cùng, hai người cũng không nói gì nữa.

Thời Cẩn huơ nắm đấm, Đằng Minh né tránh, anh tới tôi đi, đánh tay đôi cho hả giận. Không ai nhường ai, chỉ hận không thể đánh chết đối phương nhưng hết lần này đến lần khác lại vô cùng ăn ý không đánh vào mặt mà chọn những chỗ sẽ đau mà không chết được để xuống tay.

Tần Trung báo cảnh sát, Khương Cửu Sênh được cứu, lần khói lửa này đến đây là hạ màn.

Một tiếng sau, Đằng Minh quay về nhà họ Đằng xong liền đi thẳng tới nhà chính ở phía bắc.

Đằng Tiêu Vân đã đợi anh ta rất lâu rồi, anh ta vừa bước vào ông ta đã hỏi: "Anh cố ý làm vậy đúng không?"

Đằng Minh trả lời không chút do dự: "Đúng vậy."

Đằng Tiêu Vân tức giận đến mức đập bàn đứng dậy: "Anh còn dám thừa nhận à."

Sắc mặt anh ta vẫn không thay đổi, vẫn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự như cũ, giọng rất chậm nhưng lời nói ra lại khí thế bức người: "Chính vì muốn cho ông biết rằng cái gì tôi cũng có thể làm được."

Anh ta cười với cha mình: "Đừng lại có mưu đồ gì với cô ấy nữa, lần sau thì tôi không dám đảm bảo vẫn chỉ là đánh lộn như thế này đâu."

Ông ta vẫn biết mọi chuyện là do đứa con trai này của ông ta cố ý.

Cây bút trong tay Đằng Tiêu Vân gần như sắp bị ông ta bẻ gãy, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ông ta kiềm chế không phát tác: "Tôi vẫn nghĩ sao A Di có thể dễ dàng đánh ngất anh như vậy được."

Ông ta dùng kế, chỉ vài ba câu đã khiến A Di sinh lòng muốn ngăn cản Đằng Minh đến đó, chỉ không ngờ rằng Đằng Minh lại tương kế tựu kế, đưa mình đến trước lưỡi dao của Thời Cẩn.

Đằng Tiêu Minh cố gắng đè nén lửa giận: "Anh nghi ngờ tôi từ lúc nào?"

"Là đề phòng ông."

Đằng Minh tự nhiên ngồi xuống, trên người mặc áo dài nhã nhặn cũng không che được sự ngang bướng của anh ta: "Từ lúc Khương Cửu Sênh nhìn thấy vàng trong căn phòng dưới tầng hầm thì tôi đã bắt đầu nghe trộm điện thoại của ông rồi."

Nhà họ Đằng làm giao dịch ngầm nhiều năm như vậy nhưng phía cảnh sát vẫn không tra được ra manh mối nào là bởi vì tiền riêng của nhà họ Đằng đều được đổi thành vàng, xếp đầy trong căn phòng dưới hầm.

Khoá của căn phòng dưới tầng hầm được chế tạo đặc biệt, nếu không có mật mã thì không thể mở được, còn cài thêm hệ thống nhận diện khuôn mặt, một khi có người ngoài xông vào thì sẽ có chuông báo động vang lên. Lần trước Khương Cửu Sênh đi nhầm lần đầu, Đằng Minh biết và đương nhiên là Đằng Tiêu Vân cũng biết.

Lớp bảo vệ của cả nhà họ Đằng bị người ta đập vỡ, Đằng Minh vội vàng sắp xếp cho Khương Cửu Sênh xuất ngoại, nhưng Đằng Tiêu Vân vẫn muốn gϊếŧ người. Ở sân bay, sau khi gọi Đằng Minh ra, ông ta liền lấy lô hàng kia làm mồi nhử để Lục Khải Sơn bắt Khương Cửu Sênh đi. Lục Khải Sơn biết thân phận của Khương Cửu Sênh cũng từng do dự, nhưng cuối cùng lòng tham chiến thắng nên muốn nuốt trọn cả lô hàng kia.

Có điều, ông ta không ngờ được rằng Đằng Tiêu Vân không muốn nhả lô hàng đó ra, mà còn âm thầm chất đầy bom trên thuyền như vậy để hốt trọn mẻ lưới có cả ông ta và Thời Cẩn. Hợp tác là giả, mục đích chính là muốn mượn dao gϊếŧ người sau đó gϊếŧ người diệt khẩu mới đúng.

Đến cả chứng cứ thoái thác sau khi mọi chuyện kết thúc cũng được Đằng Tiêu Vân chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng. Nhà họ Lục sẽ có một kẻ phản bội thừa dịp cháy nhà đi hôi của, nhà họ Đằng cũng sẽ có một tên gian tế nuốt trọn số kim cương đó. Tất cả tội danh cũng chỉ có mình Lục Khải Sơn gánh chịu.

Vốn dĩ không có sơ hở gì nhưng ông ta tính lên tính xuống cũng không tính được rằng Đằng Minh sẽ hợp tác với Thời Cẩn.

Ánh mắt ông ta sáng như đuốc nhìn Đằng Minh chằm chằm: "Khương Cửu Sênh nhất định phải chết."

Đằng Minh thu lại nụ cười nơi khoé miệng: "Ba, ông đừng ép tôi." Giọng anh từ từ chậm rãi, bộ áo dài trên cơ thể vô cùng nhã nhặn: "Tôi là do ông một tay dạy dỗ, ông nên biết cái gì tôi cũng có thể làm được."

Chẳng lẽ Đằng Tiêu Vân lại không biết con sói con được lớn lên từ roi vọt sẽ tàn nhẫn thế nào sao? Ông ta cầm cái cốc ném tới, khuôn mặt tức giận đỏ đến tận mang tai. "Mày cút ra ngoài cho tao."

Đằng Minh phủi nước trà đọng trên áo rồi mỉm cười bước ra khỏi phòng sách.

Đằng Anh đứng ngay ngoài cửa, nhìn thấy Đằng Minh bước ra liền khoanh tay nhìn chăm chú rồi nhạo báng: "Làm sao mà Khương Cửu Sênh lại biết mật mã của căn phòng dưới tầng hầm nhỉ?"

Đằng Minh nói: "Cô ấy không biết."

Đằng Anh không hiểu: "Thế sao cô ta có thể vào đó được?"

Anh ta nói: "Ngẫu nhiên."

Đằng Anh cười lên, có quỷ mới tin được: "Ngẫu nhiên á?"

Đằng Minh vừa đi vừa cởi cúc áo dài, chỉ hời hợt nói một câu: "Mật mã căn phòng đó vừa khéo là sinh nhật cô ấy."

0902.

Lúc trước cô ấy từng hỏi anh ta, mật mã phòng chứa đồ cổ là bao nhiêu, anh ta nói với cô, toàn bộ mật mã trong nhà đều là sinh nhật của cô. Không biết cụ thể từ lúc nào đã đặt như vậy, cũng không biết vì sao lại biến thành cảnh ngộ như vậy.

Giống như một cuộc vui đùa, vốn gì chỉ chơi chơi cho vui, nhưng quay đầu lại thì anh ta đã không kịp thu hồi mọi thứ nữa.

Đằng Anh bật cười lắc đầu: "A Minh, cậu bệnh không nhẹ đâu."

Đằng Minh cũng không ừ hử phản đối gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.