Thương mại Lục Thị.
Trong phòng họp rộng lớn, ngoại trừ Đằng Tiêu Vân ngồi trên ghế chính ra, không có một bóng người nào khác. Đã quá thời gian giao hẹn của cuộc họp mà nhà họ Lục và thành viên của hội đồng quản trị không ai đến cả.
Sắc mặt của Đằng Tiêu Vân rất xấu: "Sao vẫn chưa có ai đến?"
Ông quản gia đi theo nói: "Tôi đi xem thử."
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Lục Quân, CEO của Lục Thị đẩy cửa bước vào, trên mặt nở nụ cười: "Ông Đằng, ngại quá, tôi đến trễ."
Lục Quân là em trai cùng cha khác mẹ của Lục Khởi Sơn, không cùng một bụng mẹ chui ra, đương nhiên họ không đồng lòng. Hiện giờ Lục Khởi Sơn chỉ vừa rơi xuống đài, mà Lục Quân đã tiến vào nắm giữ thương mại Lục Thị rồi.
Khoảng nửa năm trước, Lục Thị đã sớm xuất hiện tình trạng thâm hụt tài chính, không thanh toán được tiền nợ. Bộ trang sức kim cương hồng phấn đó chính là cơ hội trở mình của Lục Khởi Sơn. Chỉ có điều, lần này Lục Khởi Sơn trộm gà không thành, Lục Thị lại họa vô đơn chí, đứng bên bờ vực phá sản.
Đúng vào thời điểm đó, Đằng Tiêu Vân đã kịp thời ném ra cành ô liu.
Ông ta liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt không vui: "Tôi ngồi ở đây đợi hết 47 phút"
Đằng Tiêu Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Quân: "Đây chính là thành ý của Lục Thị các người ư?"
Lục Quân trạc độ hơn 30 tuổi, vóc người nở nang, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904585/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.