Chương trước
Chương sau
" Thứ tư, là nội dung. Ba phần phụ đề chị gái Mẫn Nhi đã nói đúng là như vậy. Nhưng nội dung chúng tôi làm ra vô cùng phong phú chứ ko vọn vẹn ba phần ít ỏi như vậy. "

" Phần một tóm gọn chúng về ý tưởng phát triển các sản phẩm trong công ty. Phần hai đi từ một nhân viên mới nhân viên cần có những yếu tố gì để trở thành một người có năng lực. Phần ba là từ một người có năng lực thì họ cần phải đề ra cho mình những chỉ tiêu gì để phát triển bản thân và họ cần phải làm sao để có những sáng kiến mới mẻ trong công việc. Phần thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám…( nôm la sẽ chia sẻ những yếu tố cần thiết về từng cấp bậc và năng lực của một nhân viên). Phần cuối đúc kết lại (…)"

( lười viết qué nên ‘…’ nhen)

Mẫn Nhi liên hồi cắn móng tay, tay cô ta giờ đang run lẩy bẩy có lẽ là đang sợ hãi sự thật sẽ được phơi bày, liền cố tình đánh trống lảng nói:" Ha…đó chỉ là những yếu tố trên cơ sở không có thực. Nỡ đâu chỉ là cô bịa đặt mà ra."

Sở Anh liếc nhìn Mẫn Nhi, giọng điệu đầy mệt mỏi chả buồn trả lời:" Tôi đã nói xong đâu nè. Đương nhiên tôi không chỉ nói bằng mồm mà có cả bằng chứng nữa đoá… "

Mẫn Nhi hoảng sợ:" Bằng chứng…gì cơ?"

" Cuối cùng, chính là phần quan trọng để khẳng định bản báo cáo này là của bộ phận kinh doanh chúng tôi. Đó là con chip có dấu vân tay của cả tổ. "

Đôi mắt của từng người trong căn phòng đều tròn xoe nhìn Sở Anh.

Kinh Phàm nhếch mày, khẽ cười thầm nghĩ: Ái chà chà…Cô nhóc này thú vị thiệc ah, tạo ra hết bất ngờ này đến bất ngờ khác…

Ha…đây chính là cách đáp trả của em ấy sao? …Ngầu quá tròi…, Tề Chu phấn khích tủm tỉm cười thầm.

" Con …con…chip gì?"

Sở Anh giương đôi mắt đầy kiêu hãnh của mình nhếch mép cười, khẽ nói:" Xem đi rồi biết. "



Cô ấn nhẹ vào usb, phần mềm bên trong nó được kích hoạt, máy chiếu lên thay đổi. Trên màn hình liền chiếu ra một đoạn hình ảnh 3D ra không trung, đó chính là 10 dấu vấn tay có ký tên từng người trong tổ kinh doanh.

Phần mềm con chip này được Sở Anh thiết lập vào usb từ tối hôm qua. Có lẽ cô chỉ muốn một bất ngờ cho cả bộ phận của mình nhưng không ngờ nó chính là bằng chứng xác thực bản báo cáo này là của bộ phận kinh doanh.

Ông Chú Trần người đã theo dõi chăm chú từ đầu đến cuối liền vỗ tay đầu tiên và theo sau đó là những tràng vỗ tay lớn của toàn bộ nhân viên trong căn phòng.

Kinh Phàm vô cùng hài lòng với phần thể hiện của Sở Anh, cô liền đứng dậy, hào hứng nói:" Làm tốt lắm. "

" Vậy là sự thật đã rõ ràng rồi nhỉ? Em gái Mẫn Nhi còn muốn trăn chối điều gì không? Hửm…"

Dù biết sự thật đã được phơi bày nhưng Mẫn Nhi vẫn cố tình viện cớ, liếng thoáng nói:" Con chip…con chip chắc chắn là do cô ta giở trò…Tôi vô tội…"

Kinh Phàm nở một nụ cười đầy thân thiện, giọng nói mười phần giễu cợt, cô nhấn liên tục vào màn hình điện thoại rồi kết nối với máy chiếu, mở lên một video do camera ghi lại:" Vậy đã đủ bằng chứng chưa zọ?"

Từ camera ghi lại khi Sở Anh rời đi chiếc usb liền rơi xuống đất, sau đó Mẫn Nhi từ nhà vệ sinh đi ra liền nhanh chóng đánh tráo hai bản usb với nhau rồi bỏ đi. Cùng lúc đó, Kinh Phàm cũng vừa đi ra thì nhìn thấy chiếc usb vì nghĩ là của cô gái vừa nãy gặp đánh rơi ( là Sở Anh) nên cô định cầm đi trao trả.

(chỉ là camera mini chiếu đoạn ra vào ở vệ sinh nữ)

Tử Ân khó hiểu hỏi:" Vậy sao ngay từ đầu chị Kinh Phàm không cho mọi người xem luôn đoạn camera ghi hình này…"

" Ái chà chà…Tại chị thấy cũng thú vị mà…Không phải sao?. Truyện Truyện Teen



Ông Chú Trần cũng vì thế có có sự tín nhiệm hơn với cô gái có bản lĩnh này. Toàn bộ mọi nhân viên cũng có cái nhìn khác về Sở Anh.

" Hừm…Tin đồn đúng chỉ là tin đồn…"

" Hừ …tôi sẽ không bao giờ tin mấy lời đồn vớ vẩn đó nữa đâu. Từ giờ thần tượng của tôi chính là cô gái này…"

Còn chắc hẳn người bây giờ cảm thấy nhục nhã không dám ngẩng đầu nhìn ai chắc đó là Mẫn Nhi. Cô ta bám víu chặt gấu áo, gương mặt trở nên méo méo không rõ hình dạng, có vẻ vẫn không cảm thấy áy náy hay xấu hổ trước hành vi bỉ ổi của mình.

" Này không phải cô lên thực hiện lời nói trước đó sao? Đứng ngốc ra đó làm gì…" - Kinh Phàm tỏ thái độ nói.

Mẫn Nhi đành nuốt cục tức này, hạ thấp mình nói lời xin lỗi với Sở Anh:" Xin lỗi…"



Cuộc họp kết thúc, trời cũng chập tất cả mọi người đều rời khỏi phòng họp. Sở Anh vừa đi ra khỏi cửa, thì Duy Hạ liền nhào tới ôm lấy cô, hớn hở nói:" Bé Anh nhà chúng ta giỏi quá trời luôn…"

Dương Trì đứng bên vui vẻ nói:" Em làm tốt lắm…"

Sở Anh có chút ngây ngô hỏi:" Kết quả chưa được công bố sao mọi người vui mừng vậy…"

" Thì bọn anh đều đứng trước sảnh xem lại toàn bộ cuộc họp mà…Trời Sở Anh nhà chúng ta ngầu bá cháy luôn ó!" - Duy Hạ khen cô một cách đáo để.

Từ đằng sau, một tiếng đập nhẹ vào vai Duy Hạ, cậu bóp chặt, giận dữ nói:" Này. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.