Sở Anh dù bị rơi vào thế bí nhưng không vì thế mà cô nản nòng, ánh mắt cô càng trở nên cương quyết hơn hẳn, dõng dạc nói:"Nội dung chúng tôi bỏ công sức ra thì không thể nào là không nhớ được. "
Đứng bên cạnh Sở Anh, Mẫn Nhi vẫn giả vờ với điệu bộ như bản thân là người vô tội, cô ta khẽ cười:" Hửm…Cô nói gì vậy. Không lẽ…bộ phận chúng tôi cũng không bỏ ra công sức để hoàn thiện bản báo cáo này sao?"
Một người trong hàng ghế cán sự cấp cáo liền lên tiếng chất vấn:" Cô gái ở bộ phận kinh doanh, nếu cô nói đây là bản báo cáo của tổ cô thì chắc chắc cả hai bản usb đều có nội dung giống nhau và một trong hai bản sẽ là bản sao chép. Nhưng thử nhìn lại vào bản usb của cô đi, không phải là màn hình trắng sao?"
" Và cô có biết một trong những điều cấm kị ở công ty là những thành quả hay sản phẩm của người khác tạo ra, một khi có kẻ mạo danh sao chép, ăn cắp sẽ bị công ty xử phạt nặng như thế nào không?"
Mẫn Nhi lại tỏ ra bênh vực Sở Anh nhưng thực chất là muốn công kích cô, như một đòn chí mạng đánh vào tâm lý.
" Nếu mà có là vậy thì mong mọi người trong công ty đừng xử phạt cô ấy nặng tay. Cũng chỉ là lần đầu tái phạm thôi, bỏ qua cũng không sao đâu ạ. "
Sở Anh nhẫn lại, cơ thể giận đến run người, không thể chấp nhận được bản báo cáo chứa công sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-chi-huong-ve-em-anh-sang-cua-anh/3389104/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.