Cảm nhận được Tề Chu đang tiến dần về phía mình, vì không biết đối mặt ra sao nên Sở Anh liền cúi thấp người xuống, hai tay túm chặt vào phần mép áo và liên tục vò đến nỗi phần mép áo đó thành nếp nhàu. Sở Anh mím chặt môi đảo mắt liên tục dường như cô đang vô cùng lúng túng, đang e dè một điều gì đó.
Tề Chu thấy lạ bởi bình thường chỉ cần nhìn thấy anh, Sở Anh sẽ luôn sáng mắt ra, nở một nụ cười rất tươi để chào đón anh. Nhưng có vẻ khác xa với tưởng tượng, hình như hôm nay cô bé có gì kì lạ lắm..
Dáng vẻ quen thuộc này..., anh ngẩn người nghĩ rồi bất chợt nhận ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm và rồi liếc nhìn Sở Anh tự cười thầm trong lòng. Dường như Tề Chu đã ngấm ngầm nhận ra tiểu tổ tông của anh đang giận dỗi anh điều gì đó rồi. Thảo nào khiến cậu cảm thấy quen thuộc đến vậy.
*** Hồi ức của Tề Chu ****
Vẫn còn nhớ cái hồi tôi đang học 11, chỉ vì hứa với Sở Anh cuối tuần sẽ dẫn con bé đi chơi. Hẹn nhau lúc 4h chiều tại nhà tôi, nhưng vì hôm đấy ăn liên hoan lớp mà tôi quên béng mất. Đến lúc nhận ra thì tầm đó cũng đã 7h tối rồi. Mặc dù biết chắc Sở Anh đã về rồi nhưng tôi vẫn chạy một mạch về nhà.
Khi trở về nhà tôi phải đứng sững người hồi lâu...Vậy mà em ấy vẫn kiên trì đứng trước cổng nhà tôi để đợi tôi trở về...Tôi vẫn còn nhớ câu nói đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-chi-huong-ve-em-anh-sang-cua-anh/3389081/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.