7
Sau khi ca ca trở về, vương phủ lại khôi phục dáng vẻ yên bình trước kia.
Chỉ là ta không bao giờ gặp lại quản gia gia gia nữa, ta hỏi ca ca ông ấy đi đâu.
Ca ca xoa đầu ta, chỉ nói ông ấy lớn tuổi rồi, để ông ấy về nông thôn dưỡng lão.
Nói xong, hắn chuyển chủ đề, hỏi ta: “Muội muội của Cố Hành Chỉ mời muội tới vườn hoa mai, muốn đi không?”
Ta dời sự chú ý, nhìn phong thư kia, lại nhìn sắc mặt ca ca vẫn tái nhợt như trước, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Bệnh của ca ca còn chưa khỏi, muội muốn ở cùng ca ca.”
Ca ca cười, ánh mắt dần mềm mại.
“Chiêu Chiêu ngốc, ca ca không sao.”
Hắn nhéo má ta, ngữ điệu nhẹ nhàng.
“Ca ca là tấm lưng của Chiêu Chiêu, không phải gánh nặng của Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu muốn đi đâu thì đi, ca ca sẽ chăm sóc bản thân, chờ Chiêu Chiêu về nhà.”
Chữ “nhà” này, ấm áp đến mức khiến mũi ta chua xót.
Ta nắm tay ca ca lắc nhẹ, hắn cúi đầu nhướng mày nhìn ta.
Ta cười nói: “Chiêu Chiêu cũng chờ ca ca về nhà.”
Hắn sững sờ, mặt mày lập tức nhộn nhạo vài phần dịu dàng.
“Được.”
Mười tuổi ta đến Minh vương phủ, chỉ quen viết chữ đọc sách, đ.ánh đàn với ca ca.
Nếu không phải chuyện xảy ra trong cung được lộ ra ngoài, e là người trong kinh đô còn không biết trong Minh vương phủ có một người như ta.
Ta được ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nguyen-chieu-chieu/2681291/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.