Chương trước
Chương sau
Thu Vũ Hàn cũng không lên tiếng trào phúng, mà bản năng cảm giác một cỗ nguy hiểm rất lớn ập tới. Vừa định có động tác, liền cảm giác thân thể mình bay ra ngoài, trong lòng còn đang buồn bực: Lúc nào tốc độ của mình trở nên nhanh như thế?

Bỗng nhiên Thu Vũ Hàn kinh ngạc phát hiện, mình đã bay ra khỏi khu khói độc này, nhìn xa xa có rất nhiều người đang nhìn về phía mình, trong ánh mắt những người đó tràn ngập kinh ngạc. Thu Vũ Hàn còn đang nghĩ: Không đúng, ta không muốn bay ra mà...

Cường giả đến cảnh giới như Thu Vũ Hàn, dù là đầu bị chém bay, thần thức hùng mạnh vẫn có thể duy trì cho hắn sống một thời gian, cho nên cuối cùng khi hắn ý thức được không đúng, đã chậm rồi!

Một kiếm của Tần Lập chẳng những chém rơi đầu Thu Vũ Hàn, kể cả thần thức của hắn cũng bị trọng thương. Cho nên, khi Thu Vũ Hàn ý thức đến điều gì, tất cả đều đã không còn kịp nữa, một ý niệm cuối cùng chính là: một kiếm thật nhanh!

- Trời a, đó...đó là Thu Vũ Hàn? Hắn đã bị chém? Ai có thể chém Thu Vũ Hàn? Cổ Kiếm Phong Thánh tử Lang Gia Cổ Giáo?

- Chẳng lẽ là Phong Tiêu Tiêu Thánh nữ Lang Gia Cổ Giáo?

- Không phảị Phong Tiêu Tiêu tuy rằng là Thánh nữ Lang Gia Cổ Giáo, trong tay có thể có chút bảo vật, nhưng đó là Thu Vũ Hàn mà! Kẻ làm cho đại nhân vật cấp bậc Giáo chủ cũng phải bất đắc dĩ, nàng làm sao có thể chém giết được?

- Rất có thể là thiếu nữ váy đỏ quan hệ rất sâu với Thủy gia, không chừng có được chân truyền của Thủy Hận Sinh!

Mọi người vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này, nhìn khói đen nồng nặc trên đài ngắm cảnh, suy đoán rốt cuộc là ai chém giết Thu Vũ Hàn, càng nhiều người đang suy đoán, thực tế chính là Bất Động Như Sơn Tần Lập!

Chỉ là như thế quá kinh người, Thu Vũ Hàn chính là một tên bại hoại mà Giáo chủ siêu cấp đại phái cũng cảm thấy đau đầu, làm sao có thể tùy tiện chết trên tay một người trẻ tuổi như Tần Lập được?

Mấy người Hoa Phượng Hoàng lại vừa mừng vừa sợ nhìn đám khói đen, lúc này đã không ai quan tâm tới Thu Vũ Hàn nữa, đều chỉ nghĩ đến số phận mấy người thanh niên sẽ thế nào.

Tần Lập một kiếm chém Thu Vũ Hàn, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm trong tay lại sinh ra hứng thú rất lớn với khói đen nồng nặc này, bắt đầu trắng trợn hấp thu những khói đen kia.

Tần Lập khẽ cau mày, tuy rằng hắn không ngại dùng độc, nhưng nếu Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm sau này biến thành một thanh độc kiếm, đó không phải kết quả hắn muốn thấy.

- Ta...thích loại...khí độc này.

Một tiếng nói rất non nớt vang lên trong đầu Tần Lập.

Là kiếm hồn!

Khi Tần Lập một kiếm chém Hộ pháp cao cấp Võ Đô Thần Giáo bị bộ tộc Quỷ Mị đoạt xác, cũng đã biết bản thân Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm dựng dục ra kiếm hồn. Nhưng kiếm hồn này lại có thể câu thông với mình, vẫn làm Tần Lập cảm thấy kinh ngạc.

- Nó có thể cho...cho ta...nhanh chóng khôi phục thực lực đã từng mất đi.

Tiếng nói non nớt kia tiếp tục vang lên trong đầu Tần Lập, kiếm hồn Ẩm Huyết Kiếm giống như đứa trẻ học nói, nói rất chậm, nhưng Tần Lập vẫn có thể hoàn toàn hiểu được ý của nó. Một cảm giác huyết mạch tưởng liên, dâng lên ở trong lòng.

- Cho nên, chủ nhân không cần...lo lắng, ta sẽ không...trở thành độc kiếm.

- Người đã từng rất mạnh mẽ?

Tần Lập dùng tinh thần lực câu thông với kiếm hồn Ẩm Huyết Kiếm.

- Ta từng là một Xích Long, lên trời xuống đất, không gì không làm được!

Những lời này, kiếm hồn Ẩm Huyết Kiếm nói rất lưu loát, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo vài phần cao ngạo cùng tự kỹ.

Tần Lập không nhịn được có chút líu lưỡi. Rồng, trên cơ bản đã tuyệt tích trên thế giới này, tuy rằng còn bảo tồn rất nhiều hậu duệ, nhưng đa số tu luyện đến mức tận cùng, tối đa cũng chỉ có thể hóa thành giao long.

Giống như Xà Xà, một trong những hồng nhan bên cạnh Tần Lập, có thể tiên hóa cuối cùng trở thành huyết mạch Chân Long, đúng là hiếm thấy. Nếu không phải gặp được Tần Lập, có được trợ giúp không thể tưởng tượng, căn bản không thể nào tiến hóa đến trở thành huyết mạch Chân Long.

Cho nên, kiếm hồn Ẩm Huyết Kiếm có chút tự kỹ cao ngạo, theo Tần Lập thấy cũng có việc bình thường. Nhưng nghe kiếm hồn Ẩm Huyết Kiếm nói xong, Tần Lập lại càng thêm bội phục người áo xanh kia.

Ấm Huyết Kiếm, vốn là từ kim loại luyện khí tốt nhất trong thiên địa, Hằng Kim vũ trụ rèn đúc thành, bản thân nó đã là một thanh thần binh, lại mạnh mẽ rót hồn phách một con Chân Long vào trong đó, để nó trở thành kiếm hồn. Như vậy cần có thủ đoạn gì, mới đạt đến cảnh giới như thế?

Tần Lập nghĩ thế, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì những hành động trước kia của mình, Ẩm Huyết Kiếm đã là thần binh hùng mạnh nhất trên đời, hắn lại còn dùng những thứ thượng vàng hạ cảm, đem dung hợp với Ẩm Huyết Kiếm...

Bắt đầu từ ngày kiếm hồn Ẩm Huyết Kiếm thức tỉnh, Tần Lập cũng cảm giác được, Ẩm Huyết Kiếm tự động bài trừ toàn bộ "tạp chất" ở trong thân kiếm ra ngoài.

Cái gì Khí Hoàng Giả, Khí Thánh Hiền, hết thảy đều bị kiếm hồn Xích Long trong Ẩm Huyết Kiếm bức ra ngoài, rất có hàm ý "Thiên Thượng Địa Hạ, Duy Ngã Độc Tôn ".

Rốt cuộc Tần Lập cũng rõ ràng vì sao người áo xanh gọi Ẩm Huyết Kiếm là Hỏa Long Kiếm, thì ra kiếm hồn trong kiếm này là hồn phách một con Xích Long!

Bạo tay cỡ này, e rằng trên thế gian cũng chỉ có người áo xanh mới làm được.

- Được rồi, sau này ngươi đi theo ta, tất nhiên sẽ làm cho ngươi vùng vẫy oai phong lần nữa!

Tần Lập nhàn nhạt nói.

Kiếm hồn không nói tiếp, chỉ là nhắn nhủ cho Tần Lập một cảm giác vui mừng nhàn nhạt, có thể là cảm thấy chủ nhân này rất có tình người, hơn hắn vị chủ nhân trước kia nhiều lắm.

Khói đen dần dần tiêu tán, thẳng đến khi một chút cuối cùng bị Ẩm Huyết Kiếm hấp thu, cảnh tượng trên đài ngắm cảnh mới hiện ra trong mắt mọi người.

Những người nhìn từ xa xa tất cả đều thở phào một hơi, chẳng qua đồng thời lại kinh ngạc: Bất Động Như Sơn Tần Lập còn đó, những người khác đã chạy đâu rồi?

Chỉ thấy Tần Lập tay phải cầm kiếm, đỉnh đầu trôi nổi Thần Miếu to bằng nắm tay, Thần Miếu tản mát ra một cổ khí tức cực kỳ mạnh mẽ, một đoàn khí cơ phiêu tán ra, làm cho cường giả Đế vương cũng phải nghiêm nghị.

- Thứ trôi nổi trên đầu Bất Động Như Sơn, là một món thần vật!

Có vị nhân vật lão thành kinh hô.

- Thảo nào Thu Vũ Hàn lại chết, Tần Lập này vốn là một siêu cấp cường giả, lúc nào mà Lang Gia Đại Lục xuất hiện một tuyệt thế thiên tài trẻ tuổi như thế?

Mấy người Thủy Sinh Liên cùng Hoa Phượng Hoàng không để ý nguy hiểm, trực tiếp bay về phía Tần Lập.

Hoa Phượng Hoàng nhìn Tần Lập, trong đôi mắt lóe lên những tia trong suốt:

- Huynh...huynh không sao chứ?

Tần Lập mỉm cười, nói:

- Không sao cả.

Nói rồi, thả ba người thiếu nữ váy đỏ, Cổ Kiếm Phong cùng Phong Tiêu Tiêu ra khỏi Thần Miếu.

Ba người vừa đi ra, ánh mắt nhìn Tần Lập đều có thay đổi.

Cổ Kiếm Phong cùng Phong Tiêu Tiêu còn tốt, đa phần là cảm kích. Nếu không có Tần Lập thu bọn họ vào đúng lúc, loại kỳ độc Gân Mực Thì Đen này không phải thứ bọn họ chống lại được.

Thiếu nữ váy đỏ biểu hiện trực tiếp hơn nhiều, trực tiếp xông lên kéo tay Tần Lập, như thị uy nhe răng với Hoa Phượng Hoàng, sau đó liền khẩn cấp hỏi:

- Tần Lập ca ca, vừa rồi chúng ta đến chỗ nào? Có thể nghe được tiếng bên ngoài, nhưng độc khí lại hoàn toàn không thể tiến vào được, thật là thần kỳ mà!

Hoa Phượng Hoàng cười cười, đứng ở một bên, không chấp nhặt với thiếu nữ váy đỏ kia.

Mọi người ở xa xa thấy ba người đi ra từ Thần Miếu to bằng bàn tay trên đầu Tần Lập, ánh mắt không ít người hiện lên một tia tham lam.

Bảo vật!

Bảo vật tuyệt thế!

Thứ này quả thật quá thần kỳ, cũng quá mạnh mẽ!

Hơn nữa, từ một đoàn khí cơ tản mát ra trên nó, đây tuyệt đối không phải là một kiện bảo vật chỉ có thể để người ta trốn vào mà thôi!

Rất có khả năng là một kiện thần binh!

Tần Lập ở trong mắt mọi người, cũng càng thêm thần bí.

Lúc này Cổ Kiếm Phong cùng Phong Tiêu Tiêu cũng hồi thần lại, đồng loạt hành lễ thật sâu với Tần Lập, Cổ Kiếm Phong nói:

- Cảm tạ Tần huynh trượng nghĩa trợ giúp, Cổ Kiếm Phong ghi tạc trong lòng.

Tần Lập cười khẽ:

- Cổ huynh không cần khách khí, nói lại ta còn phải cảm tạ cổ huynh gặp nguy không rời không bỏ.

Giáo chủ Lang Gia Cổ Giáo bên kia thấy Thánh tử Thánh nữ nhà mình không có chuyện gì, rốt cuộc cùng yên tâm. Đi đến, quan sát Tần Lập mấy lần, sau đó nói:

- Tần tiểu hữu thực lực cái thế đúng là hiếm thấy trên đời, ngày sau rãnh rồi có thể đến Lang Gia Cổ Giáo ta làm khách!

Tần Lập chắp tay với Giáo chủ Lang Gia Cổ Giáo:

- Giáo chủ đại nhân khách khí rồi, Tần Lập hậu sinh vãn bối, có thời gian sẽ đến bái phỏng.

Giáo chủ Lang Gia Cổ Giáo gật đầu, nhìn Tần Lập thật sâu, sau đó phất tay với Cổ Kiếm Phong cùng Phong Tiêu Tiêu, nói với Tần Lập:

- Vậy ta tùy thời hoan nghênh.

Nói rồi, dẫn Cổ Kiếm Phong cùng Phong Tiêu Tiêu rời đi. Trước khi đi, Cổ Kiếm Phong cùng Phong Tiêu Tiêu lại hành lễ với Tần Lập, sau đó theo Giáo chủ rời đi.

Thủy Sinh Liên lại đi đến cạnh thiếu nữ váy đỏ, tràn ngập quan tâm.Bạn đang đọc truyện tại - truyentop.net

Nhạc Văn Quân cùng Tuyết Phi Phi cũng đi tới, Nhạc Văn Quân cười nói:

- Tần huynh quả nhiên thâm tàng bất lộ, bội phục, bội phục mà!

Tiêu Phi Phi đôi mắt to cũng tràn ngập hiếu kỳ với Tần Lập. Trên thực tế, người có thân phận địa vị như bọn họ, ở sâu bên trong ai không tràn ngập cao ngạo, người bình thường làm sao có thể được bọn họ để vào mắt.

Kết giao Tần Lập, ngay từ đầu là bởi thực lực Tần Lập bày ra. Nhưng trong quá trình kết giao, cũng mang theo vài phần kiêu kỳ, loại kiêu kỳ cùng kiêu ngạo này là ân sâu tận xương, người bình thường dù rất chú ý cũng khó mà nhìn ra.

Nhưng bây giờ, thực lực Tần Lập biểu hiện ra quả thật làm mấy người Nhạc Văn Quân bội phục tận đáy lòng. Cho nên mới nói, chỉ cần là người, mặc kệ nơi nào, muốn được người ta tôn trọng thì vẫn phải cần có thực lực.

Tần Lập thu hồi Thần Miếu, nhìn rõ không ít ánh mắt tham lam ở xa xa, trong lòng lại không thèm để ý tới những người này. Trước đó không muốn làm cho người ta chú ý, là vì không muốn bị võ giả Lang Gia Đại Lục bài xích. Hôm nay tham gia Lang Gia Đại Bỉ, lại kết giao không ít bằng hữu, đã dung nhập vào trong thế giới võ giả Lang Gia Đại Lục, như vậy bây giờ tự nhiên cũng không cần để ý ánh mắt người khác.

Hơn nữa nhiều năm qua, Tần Lập trải qua quá nhiều các loại uy hiếp cùng chiến đấu, ánh mắt tham lam kia đối với Tần Lập mà nói, đã sớm có thể bỏ qua không thèm nhìn.

Nếu như những người đó thật sự muốn lấy được thứ gì trong tay hắn, Tần Lập cũng không cần để ý cho bọn họ một bài học thê thảm.

Lúc này thiếu nữ váy đỏ lại chạy đến, kéo tay Tần Lập, vẻ mặt giảo hoạt nói:

- Tần Lập ca ca, huynh lợi hại như thế, chúng ta xuống dưới thăm dò hang động ở sâu trong hồ nước được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.