Chương trước
Chương sau
- Mau nhìn! Trên bầu trời có người đang bay!

Có người chỉ bầu trời phía tay, lớn tiếng kinh hô.

Thành Hoàng Sa năm mươi năm sau, kỳ thật đã có rất nhiều người có thể lăng không phi hành, chuyện này cũng không có gì mới mẻ. Nhưng vấn đề ở chổ, trong phạm vi trăm dặm quanh thành Hoàng Sa, nghiêm cấm võ giả lăng không phi hành!

Đã từng có kẻ không tin tưởng, trực tiếp bị một hạ nhân trong phủ Thần Vương xông lên một cước đá từ bầu trời rớt xuống, trực tiếp té chết. Từ đó về sau, liền không có người dám vi phạm quy củ này nữa.

Mà hôm nay, lại có người kiêu ngạo bay trên bầu trời như vạy?

Hắn chán sống rồi sao?

- Lá gan người kia thật là lớn! Dám bay từ không trung tới đây!

- Là người tới từ bên ngoài sao, người bên ngoài đều không biết quy củ này.

- Nói bậy, hiện giờ toàn bộ Thiên Nguyên đại lục, ai dám nói không biết thành Hoàng Sa?

- Ha ha, vậy cũng phải, cố hương của Tần Vương mà!

- Được rồi, ngươi nói hôm nay có phải là Tần Vương...đích thân tới hay không?

- Lời này cũng dám nói lung tung...

Mọi người hai bên đường đều bàn tán, có không ít lão nhân thành Hoàng Sa bắt đầu nhớ lại cảnh tượng bọn họ thấy Tần Vương khi xưa, dẫn tới không ít người trẻ tuổi không nhịn được kinh hô.

Bọn họ rất khó tưởng tượng, Tần Vương - vị vương giả được toàn Giới Hạ công nhận hôm nay, giống như một vị thần, lại cũng có một ngày gần như bị trục xuất gia môn. Tần gia thành Hoàng Sa năm đó, lại cho rằng Tần Vương là một đứa con hoang mất mặt...Đây quả thật, quả thật là não tàn mà!

Bọn họ bị diệt rất tốt, đáng đời!

Gần như tất cả mọi người nghe sự tích Tần Vương khi còn bé, đều sẽ chỉ vào di chỉ Tần gia nay đã trở thành một mảnh công viên rừng rậm, mắng mấy câu như thế.

Quả thật đúng là có mắt không tròng mà!

Nếu như gia chủ Tần gia năm đó, có thể thấy được hôm nay sau nhiều năm, hắn có thể sẽ hối hận nhảy ra khỏi mộ hay không?

Người phi hành trên bầu trời, dường như thật không kiêng nể gì cả, một hơi bay đến bầu trời phủ Thần Vương, làm cho người ta kỳ quái, chính là không có bất kỳ ai bay lên chặn lại.

Người này hạ xuống phủ Thần Vương, trực tiếp quỳ gối trước mặt A Hổ. Đây là một người trẻ tuổi bề ngoài chỉ hơn ba mươi tuổi, ánh mắt kiên nghị, khí độ trầm ổn vừa nhìn là thấy có phong độ đại tướng.

- Phụ thân đoàn người sư phụ lập tức tới đây, nhi tử tới trước thông báo một tiếng!

Người thanh niên này vừa mở miệng, mọi người liền bình thường trở lại. Hóa ra là nhi tử Thần Vương đại nhân! Đồng thời ở trong lòng, liên nổi lên sóng gió ngập trời.

Nhi tử Thần Vương đại nhân quanh năm không có ở bên cạnh, chỉ có một người!

Đó chính là Tiểu Hổ, một mực tu luyện ở Viêm Hoàng Sơn!

Người kia là Tiểu Hổ, sư phụ trong lời hắn nói, chẳng phải chính là...Tần Vương bệ hạ!

- Trời ạ, Tần Vương về nhà rồi!

- Tần Vương về thăm gia hương!

- Thật tốt quá, rốt cuộc Tần Vương đã trở về!

Tin tức này giống như mọc cánh, dùng tốc độ không thể tin được, truyền khắp thành Hoàng Sa!

Đồng thờịi có không biết bao nhiêu bồ câu đưa tin lập tức cất cánh, bay đi bốn phương tám hướng. Tần Vương về thăm cố hương, đây là một tin tức cực lớn!

Ngày thường, muốn đi vào Viêm Hoàng Thành, cách xa muôn sông nghìn núi. Dù là xây dựng rất nhiều truyền tống trận nhưng cái giá một lần truyền tống...không nói cũng được, đắt tiền muốn chết.

Dù là tiến vào Viêm Hoàng Thành, thế nhưng muốn gặp được Tần Vương, căn bản là một chuyện không thể nào.

Có lời đồn, nói Tần Vương từ sau trận đại chiến năm mươi năm trước, liền một mực bế quan. Thời gian suốt năm mươi năm, không nghe nói ngài ấy xuất hiện một nơi nào.

Hôm nay, vị nam nhân như Thần trong cảm nhận của tất cả người Giới Hạ, không ngờ...thật sự đã trở về!

A Hổ sắc mặt nghiêm nghị, lúc này cũng hiện lên một vẻ mừng như điên, nâng nhi tử lên, lớn tiếng cười nói:

- Tốt, tốt! Tiểu Hổ, con cũng mệt mỏi rồi? Mau vào trong, đám đệ đệ các muội muội đều rất nhớ con, nghỉ ngơi một chút, đi theo cùng các mẫu thân con!

Bởi vì hưng phấn, vị Thần Vương quyền cao chức trọng này thậm chí nói năng có chút lộn xộn.

Lão gia tử Thượng Quan Thiết, một thân tu vi cũng đã đạt đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa sơ kỳ, khẽ vuốt chồm râu dài trên cằm, trong lòng cảm khái không thôi. Ai có thể nghĩ tới, Thượng Quan gia cũng có thể bộc phát ra sinh cơ một lần nữa. Nếu không có lần Thi Vũ cùng Tần Lập gặp mặt trước khi tiến vào nơi Thần Vực, Thượng Quan gia chỉ sợ cũng như thế xong rồi.

Nhưng sau lần gặp mặt đó, hai người để lại một số đan dược, thực lực của mình không ngừng đột phá, buôn bán Thượng Quan gia cũng trở nên tốt hơn.

Năm mươi năm qua đi, Thượng Quan gia đã một lần nữa trở thành một đại gia tộc ở Thanh Long Đế quốc!

Đương nhiên đám người trẻ tuổi ở Thượng Quan gia hiện giờ, đối với Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ đều sùng bái đến tận xương tủy.

Người là như thế, thời gian có thể phai mờ rất nhiều thứ, thực lực chênh lệch cách xa, có thể làm cho người ta nhận thức rõ ràng về mình

Thượng Quan gia là như thế, lực lượng trung kiên trưởng thành đến hôm nay, đã không có một người nào dám có một chút bất kính đối với Thượng Quan Thi Vũ.

Phương Hạo Nam đã có chút già đi, trong lòng tràn ngập cảm khái. Phương gia có được thành tựu ngày hôm nay, trở thành cự phú số một số hai toàn Thanh Long Đế quốc, có nguyên nhân trọng yếu liên quan đến Tần Lập.

Bằng không, chỉ bằng tài phú tích lũy của Phương gia hiện giờ, hoàng thất Thanh Long sẽ không dễ dàng tha thứ bọn họ. Phú khả địch quốc! Cái gì gọi là phú khả địch quốc? Theo Thanh Long Đế quốc mở rộng bản đồ, nhân tài quân chính Thanh Long Đế quốc, thậm chí xuất hiện trạng thái không đủ.

Dưới loại tình huống này, làm sao bây giờ? Chỉ có thể xin các đại tộc trong nước giúp đỡ. Còn Phương gia, lại là một trong các gia tộc chiếm tiện nghi cao nhất!

Hiện giờ, toàn bộ Trung Châu đều bị Thanh Long Đế quốc nhét vào bản đồ. Đương nhiên ngoại trừ một khối nơi cực Tây...Một khối đó, đối với bất kỳ kẻ nào. đều là cấm địa!

Triệu Tinh Hải thậm chí ngay cả ý nghĩ hạ chỉ phong vùng đất kia thành đất phong Tần Lập cũng chưa hề sinh ra. Đã có người trong triều từng đề cập tới, nói rằng vì để biểu hiện quốc lực Thanh Long Đế quốc, biểu hiện hoàng ân uy nghiêm, muốn Hoàng đế hạ chiếu, phong mảnh đất nơi cực Tây cho Tần Lập.Nguồn truyện: Truyện FULL

Người đề ra ý kiến kia, sau đó...đã không còn thấy nữa.

Thực lực Phương gia, hiện giờ nói bọn họ có thể khống chế mười mấy quốc gia lớn bằng Thanh Long Đế quốc xưa kia, cũng sẽ có người tin tưởng. Nếu không phải bởi quan hệ giữa Phương Hạo Nam cùng Tần Lập khi xưa, Triệu Tinh Hải sau khi nhân thủ đầy đủ đã sớm động thủ với bọn họ rồi.

Phương Hạo Nam cũng ý thức được điểm này, mười năm gần đây đã dần dần cho gia tộc rời xa chính trị, chỉ làm hoạt động thương nghiệp. Dù sao, hắn luôn luôn có một ngày già đi. Hắn còn sống, bệ hạ có thể còn nhìn mặt mũi Tần Lập mà không động tới Phương gia, nhưng nếu hắn đã chết thì sao?

Như thế thì một ngày hắn vừa hết, chính là thời khắc Phương gia bị xét nhà!

Phương Hạo Nam cho đến giờ cũng chỉ có thực lực Nhân Tôn, hắn đã rất thỏa mãn rồi. Như vậy đã nói, hắn còn có thể sống rất nhiều năm, lại tăng lên một bước, sống một hai ngàn năm cũng không thành vấn đề.

Hôm nay mời hắn tới đây, là A Hổ. Tám chín mươi năm trước, là một đội trưởng tiểu đội mạo hiểm không chớp mắt ở trong thành Hoàng Sa này, ai có thể ngờ tới, hắn sẽ có ngày hôm nay?

Phương Hạo Nam không nhịn được có chút cảm khái, thế sự vô thường mà. Không biết có phải lớn tuổi hay không, trong đầu hắn còn thường hay nhớ lại một màn ở võ quán Phương Chính của Phương gia khi đó. Tần Lập vẫn còn là thiếu niên, đại phát thần uy thu thập Tần Phong cùng Tần Hổ.

- Tần Phong...Tần Hổ...

Phương Hạo Nam khẽ thì thào mấy tiếng thật nhỏ:

- Các ngươi thật là ngu xuẩn có mắt không tròng mà!

Rất xa, trên bầu trời có một đội xe kéo, một đàn lớn Kim Giác Thiên Mã kéo rất nhiều xe ngựa xa hoa, vút đi trên bầu trời.

- Trời ạ, ma thú biết bay!

Người toàn thành Hoàng Sa đều rung động, nhìn một đại đội xe ngựa trên bầu trời, bay trên bầu trời con đường, chậm rãi hạ xuống. Tất cả đều há to miệng, trợn lớn mắt, không nói ra lời.

Mười sáu năm trước, Diệp Tử Kỳ công chúa Lục Địa, mang theo đồ cưới khổng lồ gả tới Giới Hạ, trở thành thê tử Tần Vương. Những Kim Giác Thiên Mã này, chỉ là một bộ phận nhỏ không đáng kể trong của hồi môn mà thôi.

Một chiếc xe thật lớn do hai mươi bốn con Kim Giác Thiên Mã kéo, chậm rãi hạ xuống trước cửa Thần Vương A Hổ. Một nam từ trẻ tuổi mặc một thân áo tím, khóe miệng mỉm cười, chậm rãi bước xuống. Đầu đội buộc tóc kim quan, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt vô cùng thâm thúy, như ngôi sao sáng chói trên không trung vô tận.

Không phải Tần Lập, thì là người nào?

Phía sau Tần Lập, bước ra một đoàn nữ tử phương hoa tuyệt đại, chậm rãi bước từ trên xe xuống, ánh mắt mọi người đều thẳng, bọn họ chưa từng thấy qua nữ nhân mỹ lệ như thế.

Trên xe phía sau, phụ mẫu Tần Văn Hiên, Tần Hàn Nguyệt cũng đi xuống. Trong lòng Tần Hàn Nguyệt còn ôm một đứa bé hai ba tuổi, miệng còn không ngừng nói:

- Cục cưng phải ngoan nha, bà nội dẫn cháu đi xem nơi sinh ra ba ba cùng bà nội cháu!

Đứa bé trai dung mạo thật xinh xắn, đôi mắt tinh thuần như hồ thu, ngọng nghịu nói:

- Ba ba sinh ra ở chỗ này đây sao?

- Đúng thế, phụ thân của con sinh ra ở nơi này!

Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ, Kiền Kính, Mạc Bắc, Ngọc Châu cùng Nam Cung Tử Lăng xuống từ trên xe. Nam Cung Tử Lăng đón nhận đứa bé trai từ trong lòng Tân Hàn Nguyệt, thần sắc cưng chiều nói:

- Tới đây, bảo bối, để di nương ôm một cái!

Ánh mắt đứa bé trai đảo một vòng, vẻ mặt giảo hoạt nói:

- Di nương thích bảo bối như thế, vì sao không tự sinh cho mình một cái?

Các nữ tử phía trước đều quay đầu lại, nhìn Nam Cung Tử Lăng cười to. Nam Cung Tử Lăng mặt như anh đào, xì nói:

- Thắng nhóc con, mới ba tuổi đám đùa giởn di nương! Xem di nương đánh vào mông ngươi!

- Mẹ, cứu mạng với, di nương muốn đánh vào mông con nè!

Đứa bé trai kéo cổ họng hô lớn.

Thượng Quan Thi Vũ quay đầu lại, mỉm cười nói:

- Tử Ngọc phải ngoan nha, phải nghe lời...

- Hừ, các ngươi đều hợp lại khi dễ con!

Đứa bé giãy khỏi vòng tay Nam Cung Tử Lăng, không ngờ lăng không bay lên nhào vào lòng Tần Lập, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn mọi người:

- Vẫn là cha ta tốt nhất!

Tần Lập mỉm cười giao Tần Tử Ngọc vào lòng Thượng Quan Thi Vũ, đi tới cùng A Hổ ôm chặt một cái. Hai người không nói gì, huynh đệ chân chính, dù cho một trăm năm không gặp, vẫn là huynh đệ!

Tiếp đó, lại ôm Phương Hạo Nam một cái, Tần Lập cười nói:

- Hạo Nam, huynh có chút già đi rồi, trở về nói bọn họ cho huynh một viên Trú nhan Đan...

- Ha ha! Tần huynh, ta bây giờ rất tốt, khuôn mặt này không có tính lừa dối. Không biết hiện giờ, ta đã có bao nhiêu đệ muội rồi?

Phương Hạo Nam thoải mái cười nói.

Chúng nữ đồng loạt xì một tiếng, nhìn về phía Tần Lập trợn trắng mắt.

Vẻ mặt Tần Lập có chút bất đắc dĩ, đi tới trước mặt Thượng Quan Thiết, nói:

- Gia gia, chúng ta trở về thăm ngài đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.