Tần Lập ngồi trên đỉnh núi đá còn giữ lại địa hình thời đại Hoang cổ, yên lặng suy diễn phương hướng mấy người Nam Cung Tử Lăng. Truyền thuyết đại thần Hoang cổ, có một vị đại thần là Thần Toán Tử, một thân quái thuật thiên hạ vô song.
Tần Lập ở trong Hoang cổ thần tàng lĩnh ngộ được một chút bề ngoài, muốn suy diễn đại vận thiên hạ có chút khó khăn, chẳng qua muốn tìm vài người trong cùng một thế giới, lại không tính là quá khó.
Chẳng qua trong quá trình Tần Lập suy diễn, phát hiện một sự thật làm hắn giật mình: Thời gian nơi Thần Vực, phải dài hơn Giới Hạ rất nhiều.
Tỉ mỉ suy diễn một phen, Tần Lập phát hiện một năm nơi Thần Vực, dài bằng hai năm ở Giới Hạ.
Tần Lập nghĩ đến nam tử áo xanh kia, trong lòng không khỏi nghiêm nghị. Như vậy cần thần thông bí thuật thế nào, có thể biến một thế giới từ xưa vốn là một thể, thay đổi tất cả pháp tắc thời gian pháp tắc không gian thành như bây giờ, đã trở thành hai thế giới khác biệt về bản chất rồi đó?
Tần Lập lắc đầu thở dài, không biết mình phải tu luyện đến khi nào, mới có thể giống như nam tử áo xanh kia, có được thần thông pháp thuật cường đại như vậy.
Vứt bỏ ý niệm không hiện thực này ra sau đầu, trong lòng Tần Lập tiếp tục yên lặng suy diễn. Một lát sau, Tần Lập thở phào một cái, tìm ra phương hướng cụ thể của mấy người. Tuy nhiên Kết quả suy diễn biểu hiện, nếu như Tần Lập đi đến đó, sẽ có nguy hiểm. Bằng những gì Tần Lập nắm giữ được hiện giờ, còn không đủ để suy diễn càng thêm chi tiết.
Ví dụ như trình độ nguy hiểm. Nhưng Tần Lập lại suy diễn ra, nếu như mình không đi, như vậy sáu người bọn họ nhất định sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Kết quả suy diễn biểu hiện rõ, tình cảnh sáu người hiện giờ rất là hung hiểm.
Kỳ thật Tần Lập không cần suy diễn cũng có thể tưởng tượng được, nhất định nơi đó có rất nhiều người đang chờ mình, Bản thân mình không tới, những võ giả Giới Hạ cùng theo mình tiến vào, nhất định sẽ có người mật báo, nói ra thân phận thật của sáu người bọn họ.
Nếu như không có ai làm khó bọn họ, vậy mới là chuyện quái dị.
Tần Lập nghĩ vậy, hít sâu một hơi, trong khoảng khắc thân thể hắn bộc phát ra một cỗ chiến ý mãnh liệt.
Cỗ chiến ý này, đánh tan toàn bộ khí tức Hoang cổ không ngừng thổi về phía hắn.
Khí tức Hoang cổ này giống như đứa nhỏ bị kinh hoàng, bỗng nhiên tránh xa khỏi Tần Lập, cơn gió kia lại không dám thổi về phía Tần Lập nữa.
Ở giữa khu vực địa hình Hoang cổ không người, Tần Lập giống như một pho tượng thần linh, khí tức xuyên qua thiên địa, dẫn tới một tiếng gầm ni trầm thấp từ cực xa. Tiếng gầm này giống như đến từ cổ đại siêu cấp xa xôi, tản ra oai lực vương giả khủng bố.
Tần Lập giật mình, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh mình tìm hiểu được trên cánh cửa Thần Miếu, tiếp đó xé mở không gian, bỏ trốn rất không có hình tượng.
Nếu như Tần Lập không nhớ lầm, thứ vừa gầm rú khi nảy, dường như chính là thần thú Hoang cổ, tiếng gầm của thần thú Kỳ Lân.
Có trời mới biết ở khu vực địa hình Hoang cổ nơi Thần Vực này, thần thú Kỳ Lân sinh hoạt trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, sẽ là cảnh giới gì. Nhưng nghĩ thế nào, hẳn cũng không thể kém hơn mình mới đúng.
Hơn nữa, hiện giờ chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải dẫn mấy người Nam Cung Tử Lăng đi.
Tần Lập đã suy diễn ra phương hướng cụ thể của Tử Long cổ Khoáng, quẻ tượng suy diễn biểu hiện đó là một chỗ tràn ngập mơ hồ hỗn độn, không thể suy diễn ra. Nhưng kết quả quẻ tượng lại chỉ rõ, đó là một nơi lao vào chỗ chết tìm được đường sống.
Điều này làm cho Tần Lập rất kinh ngạc, thuật suy diễn của hắn tuy chỉ là gà mờ, nhưng cở sở hắn học được là Hoang cổ thần tàng, cũng đủ làm cho vô số thuật sư chuyên thuật bói toán phải đỏ mắt.
Hơn nữa, nhiều năm như vậy, Tần Lập tin tưởng trực giác cùng vận số của mình, cách nói người ứng vận cũng không phải khi không mà nói tới, mà là lời tiên đoán xa xưa truyền xuống.
Tử Long Cổ Khoáng đối với người khác mà nói, rất có thể là vùng đất chết, nhưng đối với bản thân mình mà nói, rất có thể là chỗ căn bản cho hắn đặt chân nơi Thần Vực.
Tần Lập còn cần xác định một điểm, đó chính là trong tràng cảnh hắn liều mạng ghi nhớ, có Tử Long Cổ Khoáng hay không.
Nếu như thật là có, vậy bất luận thế nào thì Tần Lập cũng phải tiến vào tìm Thần Nguyên.
Hiện nay, chỉ có Thần Nguyên mới có thể làm cho hắn cũng mấy người Nam Cung Tử Lăng nhanh chóng tăng lên thực lực.
Tần Lập tiện tay xé mở không gian, hắn phát hiện vẫn là thiên địa nơi Thần Vực kiên cố. Bằng thực lực Thánh Chủ đỉnh cấp của hắn hiện giờ, dù là bộc phát ra toàn bộ thực lực, cũng sẽ không khiến cho phép tắc vùng thiên địa này có một chút phản ứng.
Loại cảm giác này, như cá gặp nước.
Ởgần truyền tống trận Nhất Địa, là một mảnh đất rộng trống trãi, còn bảo lưu một chút vết tích thời đại Hoang cổ, nhưng cũng đã không còn nhiều lắm. Mặt đất sinh trưởng đầy cỏ dại thấp bé, rất là bằng phẳng.
Bốn người Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ, Kiền Kính cùng Mạc Bắc bảo hộ Nam Cung Tử Lăng cùng Ngọc Châu ở giữa, bốn người đều tự chia một hướng.
Hô Diên Kiêu Dưởng thu hồi biểu tình bất cần đời, vẻ mặt nghiêm túc lấy ra cổ Chuông Hoang cổ, trôi nổi trên đầu, tản ra khí tức trấn áp cường đại.
Thanh kiếm nhỏ xanh lục được Hạ Văn Vũ ôn dưỡng ở tinh thần thức hải chỗ mi tâm, cũng đã làm xong chuẩn bị vạn toàn, tùy lúc có thể ra tay.
Kiền Kính vẻ mặt lạnh lùng, cầm trong tay một thanh chiến đao dài, lưỡi đao vô cùng sắc bén, lóe ra hàn quang.
Mạc Bắc đặt cây lang nha bổng trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng, đối mặt với đối thủ mạnh hơn bọn họ, khinh thường mặc kệ.
Nam Cung Tử Lăng bị vây ở giữa, nhỏ giọng nói với Ngọc Châu bên cạnh:
- Đợi bọn họ đánh lên, muội cố gắng tìm cơ hội bỏ chạy đi tìm Tần Lập, cũng chỉ có đệ ấy mới có thể chân chính giúp được chúng ta.
Ngọc Châu giọng nói lạnh lùng như trước, nói:
- Tỷ yên tâm, muội biết nên làm thế nào.
Ngọc Châu rất ít nói, nhưng nhân phẩm vô cùng tốt, thuộc về loại nữ tử ngoài lạnh trong nóng, bất luận nàng tốt với ngươi cỡ nào, đều rất khó biểu hiện ra ngoài mặt.
Hạ Văn Vũ phe phẩy chiếc quạt chế tạo bằng kim tinh, một thân khí độ hoàng gia không kém bất Kỳ Vương tộc nào, truyền âm cho Nam Cung Tử Lăng nói:
- Tử Lăng tỷ, đừng chỉ để cho Ngọc Châu chạy đi, lát nữa tỷ cũng chạy đi. Bốn người chúng ta cản ở đây, thật sự không được, chúng ta liên tuyên bố gia nhập Ngũ Địa, để Ngũ Địa cùng Tam Địa tranh nhau là được.
Trên bối phận Nam Cung Tử Lăng cao hơn bọn họ nhiều, nhưng mọi người đều là thanh niên, nếu để bọn họ gọi nàng tổ cô cô hay nải nải gì đó, nàng cũng không muốn nghe. Cho nên, mọi người đều gọi nàng là tỷ.
Nam Cung Tử Lăng cau mày, nàng rất lo lắng. Ngũ Địa cũng sẽ không vì mấy người bọn họ mà phát sinh xung đột với Tam Địa, nhìn bộ dạng Tam Địa kiêu ngạo hổng hách, rõ ràng có chỗ dựa.
Hiện tại Nam Cung Tử Lăng càng lo lắng Tần Lập đột nhiên tìm tới. Nàng sẽ không tin Tần Lập xảy ra chuyện gì, tuy rằng tinh không cổ lộ trọng lực kinh người, nhưng bọn họ còn có thể đi ra nguyên vẹn không có chuyện gì, Tần Lập sẽ không có đạo lý xảy ra chuyện được.
Tình huống hiện giờ, bọn họ coi như thất bại, cùng lắm thì đi theo người Tam Địa là được. Tin rằng người Tam Địa cũng không dám dễ giết bọn họ.
Ngược lại khi đó tự nhiên Tần Lập sẽ tìm cơ hội cứu bọn họ. Nếu như Tần Lập xuất hiện vào lúc này, vậy thì vấn đề sẽ nghiêm trọng, dù là những người Tam Địa không phải là đối thủ của Tần Lập, nhưng còn có hai vị Thần Vương Lục Địa Thất Địa kia kìa!
Thần Vương, hiện giờ Tần Lập không có khả năng chống lại được, có trời mới biết sau khi bọn họ nhìn thấy Tần Lập, có thể ra tay hay không, Nam Cung Tử Lăng không chút nào muốn nghĩ tới đánh cược chuyện này.
Cho nên, nàng không chút hy vọng Tần Lập xuất hiện bây giờ.
- Chậc chậc.
Thành viên Vương tộc Tam Địa miệng phát ra mấy tiếng cười lạnh khinh thường, nhìn bốn phía nói:
- Chậc chậc, xem ra Tiểu tử Tần Lập này không có lá gan đi ra, ngược lại có mấy thủ hạ không tệ, lá gan lớn không đo nổi.Nguồn truyện: Truyện FULL
Nói rồi, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bắn ra hai đạo quang mang lạnh lẽo:
- Các ngươi thật cho rằng đây là Giới Hạ sao? Mấy con cá nhỏ các ngươi, còn chưa đủ một mình ta thu dọn nữa.
Thành viên Vương tộc Tam Địa nói lời này, làm cho rất nhiều võ giả nhân loại Giới Hạ sắc mặt đều trở nên rất khó coi. Mặc dù thực lực của bọn họ không bằng những Thánh Chủ nơi Thần Vực, nhưng ở Giới Hạ đều là hùng chủ một phương, coi như là các hoá thạch sống lánh đời không ra lúc này cũng cảm thấy hết sức khó coi.
Hô Diên Kiêu Dưởng nhìn võ giả Giới Hạ vạch ra thân phận bọn họ trước đó, gia nhập vào Tam Địa, đó là một lão tổ đại gia tộc phát triển mạnh ở Đông Hoang, năm nay cũng có hơn bảy ngàn tuổi.
Lúc Tần Lập xưng hùng Giới Hạ, cho đến giờ người này vẫn không biểu hiện ra bất kỳ điều gì khác thường, không ngờ tới nương theo gió Tần Lập, vừa mới đến được nơi Thần Vực. Vốn những người không nhìn Tần Lập vừa mắt, cũng không bán đứng Tần Lập, hắn lại đứng ra đầu tiên vạch trần thân phận bọn họ.
Hô Diên Kiêu Dưởng chỉ vào người kia, lạnh lùng nói:
- Người...đáng chết!
Võ giả Giới Hạ kia cười lạnh mấy tiếng, che giấu mình mất mặt, nói:
- Tần Lập ở Giới Hạ kiêu ngạo ngang ngược, ngươi hỏi xem những võ giả này, người nào không chán ghét hắn? Ta vạch trần thân phận các ngươi thì thế nào? Mỗi người vì chủ, ta không cảm thấy mình làm sai điều gì. Ngược lại chủ tử của các ngươi, lại không dám lộ mặt, dùng bí thuật bỏ chạy. Ha ha, hắn đã không để ý tới sống chết của các ngươi, các ngươi cần gì phải bán mạng vì hắn chứ?
- Ngươi thối lắm!
Mạc Bắc lạnh lùng nói, trực tiếp cắt dứt lời lão già này, vẻ mặt khinh thường nói:
- Sói đi ngoài trời ăn thịt, chó đi ngoài trời ăn phân. Con chó như ngươời, đi đến đâu cũng chỉ là hạng ăn phân thôi!
- Tiểu nghiệt súc, ngươi đám mắng ta?
Trên người lão già này lập tức bùng nổ một cỗ khí thế hết sức cường đại, một thân thực lực đã thắng cấp đến nửa bước Thánh Chủ.
Lão chỉ vào Mạc Bắc mắng:
- Tiểu nghiệt súc, ngươi có đám đánh cùng ta một trận?
- Võ giả Giới Hạ này cũng có vài phần thực lực, xem ra không thể so kém người thanh niên kia.
- Đúng vậy, ở Giới Hạ có thể tu luyện đến cảnh giới nửa bước Thánh Chủ đã là khó lường rồi, người này cũng không tính là hoàn toàn không có sở trường.
- Chẳng qua, nhân phẩm người này...Ha ha ha ha!
Đám người nơi Thần Vực nhỏ tiếng xôn xao, cũng không cấm kỵ gì. Nghe vào trong tay lão già vạch trần thân phận mấy người Nam Cung Tử Lăng, càng làm trong lòng lão phẫn nộ...Lão không dám nổi giận với những người nơi Thần Vực, nhưng lại không chút e sợ mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng.
Cái gì vương giả trẻ tuổi, có lợi hại thế nào thì cũng là người thanh niên, nửa bước Thánh Chủ thì sao chứ? Cũng không phải Thánh Chủ chân chính, thật sự đánh lên, bằng vào kinh nghiệm, lão cũng có đủ lòng tin chém giết tên dã nhân khó coi này.
- Lão ăn mày, muốn đánh thì đánh, lão cho là gia gia sợ lão phải không? Tới đây, liếm cây gậy lớn của gia gia xem nào!
Mạc Bắc Nói rồi, trực tiếp nhấc cây Lang Nha Bổng to lớn, bám theo tiếng gió rít thê lương, hung hăng đập về phía lão già này...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]