Chương trước
Chương sau
Hô Diên Kiêu Dưởng ở một bên cũng ngừng giữa không trung, không tiếp tục ra tay, cũng không thi triển ra chiêu thức mới nữa.

Cường giả chân chính ra tay, tràng diện chưa chắc phải đặc sắc, rất có thể trong nháy mắt ngắn ngủi liền phân ra thắng bại. Cái loại người tới ta qua, không phải là cảnh giới thấp, thì là đang biểu diễn.

Chém giết sinh tử chân chính, mục đích cuối cùng đều là vì chém giết đối phương, ai lại dùng ra những chiêu thức hoa lệ, chỉ có thể nhìn lại không có một chút ý nghĩa thực tế?

Cho nên, mặc kệ là Hô Diên Kiêu Dưởng hay Hạ Văn Vũ, vừa đi lên liền dùng tới sát chiêu cực mạnh.

Sát chiêu cực mạnh, lại bị người ta cái thì tránh thoát, cái thì ngăn cản. Sau đó, đối phương phản kích thì bọn họ lại không tiếp được, như vậy thì không cần tỷ thí tiếp nữa.

Đương nhiên nếu như Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Hạ Văn Vũ đánh liều đánh loạn, cũng không ngừng thi triển tuyệt chiêu, như vậy cũng chưa chắc không có lực liều mạng với Tần Lập.

Vẫn là ứng với câu nói kia: Cường giả, đều có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình!

Kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của bọn họ, không cho phép bọn họ làm như vậy. Nhưng nói lại, hai người bọn họ phần nhiều là bị thua thiệt do trẻ tuổi, kinh nghiệm cùng từng trải đều thua kém Tần Lập không biết bao nhiêu lần.

Nếu như là Tần Lập, khẳng định trước khi chiến đấu sẽ so sánh thực lực hai bên, sau đó cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đều phải suy nghĩ cho kỹ, khẳng định sẽ không quá mức xung động.

Trừ khi gặp phải loại xung đột không cách nào tránh né, như là lúc ở Tây Vực, lần gặp phải tuyệt đỉnh đại năng Thạch Đầu gia tộc Thần bí kia, đó là chiến đấu chân chính không thể tránh khỏi, hơn nữa là trực tiếp tử chiến.

- Muốn chém muốn giết, tùy tiện ý ngươi là được, muốn ta làm nô lệ của ngươi, là không thể nào!

Hạ Văn Vũ khẽ giọng nói, sắc mặt có chút tái nhợt, không phải là bị sợ, mà là bị một tia Hỗn độn Khí không ngừng chạy lên chạy xuống trên ngón tay Tần Lập ảnh hưởng.

- Giết ngươi làm gì, giữa chúng ta cũng không có thù hận gì cả.

Tần Lập cười cười, sau đó nói:

- Mặc dù hai người các ngươi đều rình mò bảo vật trên người ta, nhưng mà các ngươi nói câu kia cũng đúng. Bảo vật, người nào cũng muốn có, hay nói một cách khác: là nắm tay ai lớn, thì người đó là lão đại. Không cần làm nô lệ của ta, cũng được, đó vốn chỉ là ta nói đùa mà thôi. Tuy nhiên, đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi lên trình tự cao hơn thế nào?

Hạ Văn Vũ ánh mắt sáng lên, tiếp đó lại ảm đạm xuống, lắc đầu nói:

- Ta biết ngươi nói là gì, nhưng ta khuyên ngươi từ bỏ ý niệm kia đi, vô dụng thôi! Dù là ngươi có chìa khoá Thần Miếu, nhưng người Thần Vực bên kia tuyệt đối không thể dễ dàng cho chúng ta tiến vào, bọn họ nhất định sẽ điên cuồng chém giết chúng ta. Còn thực lực của chúng ta là đỉnh cao thế giới này, nhưng ở nơi đó, cái gì cũng không phải!

Hô Diên Kiêu Dưởng ở một bên lại có ý kiến bất đồng:

- Hạ huynh không khỏi quá mức bi quan, theo ta biết thì cũng không phải như thế. Dù là nơi Thần Vực, dị tượng Hoang cổ cũng là một Kỳ năng làm người ta vừa yêu vừa sợ, người nơi Thần Vực nắm giữ dị tượng Hoang cổ cũng không nhiều lắm!

- Bọn họ đa số là có truyền thừa thuộc về mình. Hơn nữa, theo ta biết thì nơi Thần Vực, cũng không phải người người đều cường đại như vậy. Đúng thế, bọn họ có cường giả, có Thánh Nhân, có Thần Vương, nhưng vậy thì thế nào? Những người đó đều đã sống mấy vạn năm, mười mấy vạn năm thậm chí mấy chục vạn năm. So sánh với những người đó, chúng ta chỉ như một đứa trẻ sơ sinh mà thôi, chúng ta còn trẻ, còn có thời gian!

Lúc này Tần Lập lặng yên thu hồi ngón tay chỉ vào mi tâm Hạ Văn Vũ, cỗ lực lượng hủy diệt nháy mắt biến mất, Hạ Văn Vũ thở phào một cái, sắc mặt tái nhợt nhìn Tần Lập nói:

- Vừa rồi ngươi sử dụng hai loại dị tượng Hoang cổ?

Tần Lập gật đầu, sau đó nói:

- Ta còn biết cái khác!

- Ta thua tâm phục khẩu phục! Ta chấp nhận trở thành người tùy tùng ngươi, tuy nhiên ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện mới được!

Hạ Văn Vũ nghiêm túc nói.

- Người nói đi.

Tần Lập không có ý kiến nói.

- Ta không cầu xa học được bản lĩnh của ngươi, ta sẽ làm tất cả những gì một kẻ truy tùy phải làm, nhưng ngươi phải đáp ứng ta. nội trong một ngàn năm dẫn ta vào nơi Thần Vực!

Hạ Văn Vũ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Lập:

- Nếu như Người không làm được, vậy ngươi cứ giết ta thì hơn.

Hô Diên Kiêu Dưởng bên kia nhìn Tần Lập, đột nhiên cười nói:

- Yêu cầu của ta cũng giống như Hạ huynh ta cũng muốn đi vào nơi Thần Vực, tận mắt xem Thánh Nhân nơi Thần Vực rốt cuộc có thực lực thế nào!

- Ha ha.

Tần Lập mãi tới lúc này mới chính thức đặc biệt vui vẻ, tươi cười đầy mặt nói:

- Cứ yên tâm đi, đâu cần dùng tới một ngàn năm lâu như vậy? Chỉ cần mười năm, nội trong mười năm ta nhất định sẽ dẫn các ngươi đi vào chỗ đó!

Tần Lập nói vậy, trong lòng lại nghĩ:

- Có thể mười năm cũng không tới!

- Thật sao?

Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Hạ Văn Vũ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tần Lập.

- Ta có cần phải lừa các ngươi sao?

Tần Lập hỏi ngược lại:

- Thực lực hiện giờ của chúng ta, đã đứng trên đỉnh cao thế giới này, phóng mắt khắp thiên hạ, có bao nhiêu người là đối thủ của chúng ta? Không đi nơi Thần Vực, trên thế giới này còn có thể tiến bộ được bao nhiêu nữa?

Lời Tần Lập nói, làm cho Hạ Văn Vũ cùng Hô Diên Kiêu Dưởng trở nên trầm tư, một lúc lâu, hai người mới chậm rãi gật đầu, cảm thấy Tần Lập nói có lý.Nguồn: truyentop.net

- Vậy...

Hạ Văn Vũ vốn muốn hỏi Tần Lập xử lý chuyện giữa Đại Thương Đại Hạ cùng Đại Chu ra sao, vừa mới nói một tiếng, tiếp đó lại nghĩ tới gì đó, tự cười khổ khoát tay lẩm bẩm nói:

- Chuyện của bọn họ, cứ để bọn họ giải quyết đi, đánh tới lật trời, cũng đều là thông gia cả!

Lúc này Hô Diên Kiêu Dưởng lại trầm giọng nói:

- Công tử, đi theo ngài cũng không có vấn đề gì, nhưng ta vẫn muốn quay về sư môn một chuyến tự thân bái biệt sư phụ ta. Hơn nữạ, năm đó Hoàng đế Đại Thương thu dưỡng, có ân với ta ta cũng phải nói một tiếng với ngài ấy mới được.

Hạ Văn Vũ suy nghĩ một chút, nói:

- Ta cũng phải trở lại, nói với bọn họ một tiếng.

Tần Lập gật đầu:

- Được, ta ở đây chờ các ngươi một thời gian!

Hai người Hạ Văn Vũ cùng Hô Diên Kiêu Dưởng cũng lười xuống dưới gặp các lão tổ tông hoàng tộc Đại Chu, ở trên bầu trời đều trực tiếp bay đi.

Đến khi Tần Lập hạ xuống từ không trung, tất cả đã yên định. Các lão tổ hoàng tộc Đại Chu thần sắc phức tạp nhìn Tần Lập, đều đi tới nói một tiếng với Tần Lập, đồng thời cảm tạ Tần Lập giải quyết nguy cơ Đại Chu, Tần Lập biết trong lòng những người này nghĩ cái gì, bọn họ sợ mình biến Chu Vô Phong trở thành bù nhìn, nếu như không có Chu Vô Phong, khẳng định Tần Lập cũng lười giải thích với bọn họ.

- Các ngươi không cần lo lắng gì cả, nguy nan ta đã giải trừ cho các ngươi, còn ta cũng không có một chút hứng thú với Hoàng quyền thế tục. Ta sẽ không mang tới nguy nan gì với các ngươi, ta tạm ở đây một thời gian, chờ hai người bọn họ trở lại, chúng ta sẽ rời đi!

Tần Lập nói xong, quay sang Chu Vô Phong cười cười nói:

- Lão đầu, quản lý quốc gia này cho tốt, quý trọng cơ hội lần này. Sau khi ta trở về, sẽ cho ngươi dẫn Lãnh Khinh Mi đưa sang cho ngươi. Chờ lúc nào ngươi thôi làm Hoàng đế, có thể truyền cho chắt trai ngươi, lúc đó ngươ lại dẫn Lãnh Khinh Mi quay về Viêm Hoàng Sơn tìm ta.

- Công tử...

Chu Vô Phong cảm động đến mức không biết nói gì mới được, ánh mắt ửng đỏ nói:

- Đại ân không lời nói hết, Chu Vô Phong vĩnh viễn là một lão bộc bên cạnh công tử!

Tần Lập nhàn nhạt cười cười, không nói gì.

Lúc này, Chu Huy Đằng lão tổ hoàng tộc Đại Chu lại kinh ngạc nói:

- Chờ đã, hai vương giả trẻ tuổi kia? Bọn họ...

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Lập. Một hồi đại chiến trên trời cao vừa rồi, gần như dọa mọi người chết khiếp, giống như trời tùy lúc có thể sập xuống, tràng cảnh cuồng phong bão táp mưa to như trút, sấm vang chớp giật, dọa mọi người sợ hỏng mất. kể cả những võ giả cường hãn này.

- Bọn họ đều trở thành người truy tùy của ta bây giờ đang trở về nước thông báo một tiếng, sau đó sẽ theo ta rời đi.

Tần Lập cười cười, sau đó nói:

- Cho nên, các ngươi không cần lo lắng nữa. Người bị ta mang đi, giữa ba nước các ngươi lại khôi phục trạng thái thế lực ngang nhau như trước. Ngàn vạn lần đừng tiếp tục Tế Đàn Hoàng Kim kia, huyết tế Hoang cổ không dễ dàng như các ngươi tưởng tượng, có thể sẽ dẫn tới tồn tại khủng bố. Đến lúc đó, toàn bộ Đông Hoang đều sẽ máu chảy thành sông, không phải là một điềm lành!

Chu Huy Đằng cười trừ, gật đầu đáp ứng, xem ra cũng không có mấy phần thành ý.

Cuối cùng cũng không phải chuyện nhà mình, cũng không thể nào can thiêp nhiều lắm, Tần Lập cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không nói gì nữa. Nhưng tin tức Tần Lập mang tới, cũng làm những lão tổ tông hoàng tộc Đại Chu chấn động tột đỉnh, quả thật kinh hoàng đến mức không dám tin nổi.

Hai vương giả trẻ tuổi Đông Hoang, cứ như thế...trở thành người truy tùy của ngươi khác? Trời ạ, trên đời này còn có chuyện nào lý kỳ hơn thế nữa không? Nhưng Tần Lập bình tĩnh lại nói cho bọn họ, chuyện này là sự thật!

Mấy ngày sau đó, tin tức truyền đến từ bốn phương tám hướng toàn Đông Hoang cũng nghiệm chứng tính chân thật của sự kiện này.

Hai vương giả trẻ tuổi Đông hoang, sẽ đi theo vương giả trung Châu, trở thành người truy tùy của hắn! Tin tức này, khiến cho trên dưới toàn bộ Đông Hoang một mảnh chấn động! Bất luận là bình dân bách tính hay là vương công quy tộc, nghe tin tức như thế, gần như đều có biểu tình không thể nào tin nổi, không thể tin được đây là sự thật.

Vương giả Đông Hoang đó! Tôn quý cỡ nào!

Coi như là đế vương ba đại hoàng tộc xa xưa, sợ rằng cũng không có danh tiếng lẫy lừng như vương giả Đông Hoang, không ngờ lại thua bởi vương giả trung Châu. Hơn nữa, có người không biết nhận được tin tức từ đâu, nói là vương giả trung Châu lấy một địch hai, chiến thắng song vương Đông Hoang!

Song vương Đông Hoang triệt để khuất phục, mới thành người truy tùy vương giả trung Châu. Mọi người đều kinh hô, nếu như đây là sự thật, vậy thì vương giả trung Châu kia cường đại tới mức nào?

Mặc kệ Đông Hoang rung động thế nào, người Đông Hoang khiếp sợ ra sao, nhưng ở chỗ Tần Lập vẫn cứ luôn yên tĩnh bình thường.

Mấy ngày này, Tần Lập cho tiểu Chu Đồng không ít đan dược, những đan dược này đủ để cho thực lực Chu Đồng tăng lên đến cảnh giới Phá Toái Hư Không.

Về phần sau cảnh giới Phá Toái Hư Không, vậy phần nhiều phái dựa vào cố gắng cá nhân, mà không phải đan dược trợ giúp, Chu Vô Phong cũng không xưng đế, mà đảm nhiệm Nhiếp chính vương Đại Chu Quốc, người xưng đế là tiểu Chu Đồng, Văn Tú mẫu thân Chu Đông, rốt cuộc cũng qua cơn khổ cực, trở thành Hoàng thái hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Chu Quốc.

Vị Hoàng thái hậu thiếu phụ trẻ tuổi mỹ mạo này, một tia tình cảm như có như không, không biết là cảm kích hay gì khác đối với Tần Lập, cũng chỉ có thể chôn sâu trong lòng. Nếu không, sẽ tạo ra gièm pha rất lớn, Tần Lập cũng cho Văn Tú không thiếu đan dược, có thể tu luyện đến cảnh giới gì thì không dám nói, nhưng kéo dài tuổi thọ, sống tới mấy trăm mấy ngàn năm thì không có vấn đề gì.

Ngày thứ năm, Hô Diên Kiêu Dưởng trở về, lại mang theo một tin tức: sư tổ môn phái thần bí chỗ Hô Diên Kiêu Dưởng, quanh năm dạo chơi bên ngoài đã trở về, điểm danh muốn gặp Tần Lập!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.