Khuôn mặt Hải Ngự Phong lộ ra hết sức âm trầm, giọng căm hận nói:
- Thất gia nói không sai. Chúng ta đều quá coi thường Tần Lập. Không sai. nếu tiếp tục đánh, chúng ta có cơ hội liều mạng giết được mấy người của bọn họ. nhưng vậy thì có ích gì? Các ngươi cảm thấy, như vậy hữu dụng sao? Chúng ta bại liên tiếp ba trận, liên tiếp thiệt hại ba cường giả. Là ba người a! Trong đó chẳng những có lão tổ Hải gia chúng ta, còn có hy vọng của Hải gia trong tương lai. Đánh tiếp, trừ bỏ lót đường cho nhà khác, còn có chỗ tốt gì? Thanh danh? Thanh danh là rắm chó! Chúng ta bị đánh tàn. có thanh danh đi nữa cùng bị người ức hiếp. Chúng ta bảo tồn thực lực. cho dù không có thanh danh. vậy thì thế nào chứ? Ai dám đến gây sự?
Hải Thế Hùng cũng thở dài nói:
- Đúng vậy. Hải gia chúng ta không sợ hy sinh, các ngươi đều là dũng sĩ. đều là con cháu ưu tú nhất Hải gia ta. Thời khắc mấu chốt, các ngươi đều có thể hy sinh sinh mạng mình vì Hái gia. Nhưng vấn đề hiện tại là. tiếp tục hy sinh, đối với Hải gia hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì. Chỉ có thể sáng tạo cơ hội cho người khác.
Hải Thế Hùng nhìn mọi người muốn lên tiếng, khoát tay chặn lại, nói:
- Ta biết trong lòng các ngươi suy nghĩ cái gì. Nhớ kỹ. chuyện Hải gia ta có hai vị lão tổ Địa Tiên, quyết không thể lộ ra ngoài nửa điểm. Ngự Phong lão tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nga-doc-ton/2248837/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.