Chương trước
Chương sau
Yêu thích lớn nhất của Lãnh Dao chính là luyện chế các loại đan dược, nhưng rất nhiều loại đan dược trên đan phương Thái cổ đều không có phối phương, tìm không được tài liệu, điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức phiền muộn.

Tuy nhiên nhìn thấy Tần Lập lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đống lớn thiên tài địa bảo, ánh mắt Lãnh Dao liên trở nên vô cùng sáng ngời, thinh thoảng còn phát ra mấy tiếng thét to. Đến cuối cùng, đôi môi nhỏ nhắn đã không khép lại được, nàng trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập, hỏi:

- Phu quân, nhiều thiên tài địa bảo như vậy, rốt cuộc làm sao chàng tìm được? Chàng...mấy năm này chàng đã đi nơi nào?

Tần Lập cười cười, nói:

- Mạy năm nay huynh đều đi những nơi cách đây mấy trăm vạn dặm, cũng không cố ý tìm tòi. đều là đi ngang qua liên hái đem trở về.

- Nhất định đã trải qua không ít nguy hiểm phái không!

Ánh mắt Lãnh Dao hơi ướt. đôi mắt thu thủy nhìn thẳng Tần Lập.

- Còn được, phu quân muội rất lợi hại mà!

Tần Lập mặt dày khoe khoang một câu. Trên thực tế đúng như lời Lãnh Dao nói. phàm là thiên tài địa bảo, thì xung quanh nhất định có linh thú cường đại trông coi.

Trên thế giới này, không chỉ có là nhân loại cường đại, rất nhiều linh thú cũng mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Như tồn tại đáng sợ mà Tần Lập gặp ở đáy biển sâu. đến giờ Tần Lập cũng không dám đi trêu chọc nó.

Mấy năm nay Tần Lập cũng gặp qua mấy linh thú mạnh đến biến thái, thậm chí có hai lần trộm được thiên tài địa bảo liền bỏ trốn mất bóng không chút hình tượng. Bởi vì Chống lại linh thú đang nổi điên, kết quá tốt nhất là lưỡng bại câu thương.

Nhưng những điều này, Tần Lập không muốn nói ra làm cho Lãnh Dao lo lắng. Tuy rằng chuyện này đã qua đi. nhưng kỳ thật mạo hiểm không phái là một chuyện tốt. ít nhất thì người quan tâm đến mình sẽ không coi mạo hiểm là một chuyện tốt lành.

Đôi mắt tinh thuần của Lãnh Dao giống như nhìn thấu lòng người, nhìn vào trong mắt Tần Lập. nhỏ giọng nói:

- Lần sau. không cần mạo hiểm như vậy nữa.

Tuy nhiên tiếp theo. Lãnh Dao liền biểu hiện ra cuồng nhiệt của một tông sư luyện đan, mừng rỡ nói:

- Có những thiên tài địa bảo này. liền có thể luyện chế ra rất nhiều loại đan dược mới!

- Ấy...Không phải nàng muốn luyện chế ngay bây giờ chứ?

Tần Lập có chút tròn mắt.

- ừ? Có vấn đề gì sao?

Lãnh Dao nhìn Tần Lập có chút mơ hồ.

- Đương nhiên là có vấn đề!

- Thế nào?

- Hiện giờ là thời gian phu quân kiểm tra thân thể muội!

Trong mấy ngày tiếp theo, Tần Lập đi xem động phủ mỗi người tu luyện, mỗi người không ngoại lệ đều liều mạng tu luyệiL ngoài trà Tiêu Hắc lười biếng sắp làm phụ thân kia.

Cuối cùng. Tần Lập đi tới Hoàng Kim Cung. Tòa kiến trúc xa hoa khí thế cổ xưa này, đứng vững đồ sộ giữa khu hoang tàn vắng vẻ. tản ra khí thế chấn động lòng người.

Tần Lập đi tới đây. lại chỉ cám thấy được một cám giác thân thiết thật sâu. Hoàng Kim Cung này trải qua vô số năm. cũng đã sớm sinh ra một tia linh trí. nhưng lúc Tần Lập vừa đột phá đến cảnh giới Lôi Kiếp, loại cảm giác này cũng không rõ ràng.

Còn hiện giờ. Tần Lập trải qua tu luyện nhiều năm, tuy rằng còn chưa đạt đến cảnh giới Địa Tiên, nhưng lĩnh ngộ pháp tắc thiên đạo đã rất sâu. cho nên lúc này Tần Lập cảm ứng được hết sức rõ ràng loại cảm giác thân thiết do Hoàng Kim Cung tản mát ra đối với mình.

Thân hình Tần Lập chợt lóe. tiến vào trong Hoàng Kim Cung tầng hai. Trọng lực liền ập tới như thủy triêu. nhưng Tần Lập chỉ khẽ cười. Hôm nay, loại trọng lực này đã không còn quá nhiều uy hiếp với hắn. ở trong Hoàng Kim Cung nghi ngoi ba bốn canh giờ cũng sẽ không cảm thấy áp lực.

Ngẩng đầu ngước nhìn những thứ trôi nổi trên đỉnh đầu, Tần Lập mún cười. Mỗi lần đi vào Hoàng Kim Cung, hắn đều sẽ lấy đi một vài thứ, mà mục tiêu của Tần Lập lần này, chính là cái Trấn Chỉ màu xanh đậm. (trấn chỉ: đồ chặn giấy, ở đây là cái thứ ông Bao Chửng đập bàn hoài ấy)

Lần trước đi vào Hoàng Kim Cung, Tần Lập từng thử muốn lấy được cái Trấn Chỉ này. nhưng không thể thành công. Hiên nhiên uy lực Trấn Chỉ này phái cao hơn cả Ấn Chương cùng Nghiễn Thai, nói không chừng đây là một kiện Kiếp Khí.

Tần Lập ngưng Thần tĩnh khí. điều chinh trạng thái toàn thân đến mức tốt nhất, sau đó thân hình phóng mạnh lên phía trước.

Trọng lực khổng lồ trong Hoàng Kim Cung, ầm ầm ép hắn ngược trở xuống.

Tần Lập sừng sững không lùi, cười dài một tiếng, thân người vọt lên giữa không trung, vươn tay bắt lấy Trấn Chỉ này. Lần trước, chính vào lúc này liền bị Trán Chỉ phát ra một cỗ lực lượng cường đại đánh văng, cho nên hiện giờ trong lòng Tần Lập không có chút hưng phán, hết sức bình tĩnh cầm lấy cái Trấn Chỉ.

Quả nhiên, chỉ trong khoảng khắc trên cái Trấn Chỉ xanh đậm này bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, muốn đánh văng cánh tay Tần Lập ra ngoài. Nhưng Tần Lập đã sớm có chuẩn bị, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể theo bàn tay trực tiếp ép tới cái Trấn Chỉ.

- Xuống cho ta!

Tần Lập quát lớn một tiếng, toàn thân bộc phát ra quang mang màu tím chói mắt, trực tiếp đánh vâng trọng lực áp bách, sau đó tay còn lại lấy ra Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, cười lạnh nói:

- Không xuống, lão từ chém nát ngươi.

Nói cũng kỳ quái, chiếc Trấn Chỉ xanh đậm nắm gọn trong bàn tay. dài không tới một xích (0. 33m). đột nhiên thu hồi tất cả nàng lượng, tùy ý cho Tần Lập nắm lấy nó hạ xuống mặt đất.

Quả nhiên là bảo vật đã sinh ra một tia linh trí. Tần Lập nhìn chằm chằm bên trên chiếc Trấn Chỉ có vô số đường hoa vãn cổ xưa, trong lòng âm thâm kinh ngạc, hô to vị lão sư Hô Diên Bác quá biến thái, ở trên một chiếc Trấn Chỉ xanh đậm không quá lớn này, khắc đến hơn bốn mươi cái trận pháp.

Quả nhiên là kỳ nghệ siêu phàm mà!

Chân chính làm cho người ta cám thấy biến thái, đó là hơn bổn mươi trận pháp này. toàn bộ đều là trận pháp trọng lực!

Bổn mươi cái trận pháp trọng lực. đây tuyệt đối không phải đơn giản như một cộng một. Rất nhiều trận pháp chồng cùng một chỗ. sinh ra uy lực đâu chỉ gấp vài lần?

- Lão sư này quả thật là đập người tới phát nghiện mà!

Tần Lập không nhịn được than thờ. Hoàng Kim Cung, chính là một Thánh Khí đập người, mà chiếc Trấn Chỉ này, lại cũng dùng để đập người. Tường tượng đến chiếc Trấn Chỉ này chuyên dùng cho vãn nhân, ném ra đập người, cảm giác có chút...là lạ sao ấy!

Không biết vì sao. bỗng nhiên Tần Lập nhớ tới từ cục gạch...Chẳng qua dùng chiếc Trấn Chỉ gia trì thêm bốn mươi mấy cái trận pháp trọng lực đi đập người, khẳng định rất sảng khoái. Tần Lập nhe răng cười khặc khặc, như thế mới thỏa mãn ác thú của hắn.

Tần Lập cầm chiếc Trấn Chỉ này, nhìn thoáng qua chiếc Mao Bút (bút lông) bề ngoài thật bình thường, nhưng thực tế lại khắc rất nhiều trận pháp mà hiện giờ bản thân hắn còn không cách nào hiểu được. Biết rõ bây giờ mình còn không có thực lực lấy chiếc Mao Bút kia xuống, cũng sẽ không đi thử nghiệm vô vị. Nên biết rằng lần trước lúc thứ lấy chiếc Trấn Chỉ này, đã bị cỗ lực lượng mãnh liệt của nó bắn ra thiếu chút nữa nội thương.

Tần Lập lại đi hậu viện Hoàng Kim Cung, hái một ít trái cây ẩn chứa lượng lớn linh lực, ngây người nhìn một ao lớn linh thủy. Hiện giờ linh thạch trong nhẫn của hắn đã không còn mấy, có ý muốn lấy một ít linh thủy ra ngoài. Nhưng nhìn những loại thực vật tươi tốt xanh mướt trong hậu viện Hoàng Kim Cung, Tần Lập vẫn lắc đâu. không làm ra loại chuyện mô gà lấy trứng.

Không có linh thạch, có thể dùng đủ loại phương pháp kiếm lấy, nhưng linh thủy trong Hoàng Kim Cung nếu khô cạn. vậy tôn thất thật quá lớn. Bởi vì bây giờ Tần Lập đã biết, sỡ dĩ Hoàng Kim Cung có thể vận hành nhiều năm như vậy, hoàn toàn không tách khỏi linh thủy này. Bên trên các loại thực vật cực phẩm ẩn chứa lượng lớn linh khí. linh khí tản mát ra sẽ ngưng kết thành linh thủy, sau đó cung cấp ngược lại cho những thực vật cực phẩm này.

Đồng thời, linh thủy dư thừa có thể được dùng duy trì hệ thống vận hành Hoàng Kim Cung. Cho nên. đây là một vòng tuân hoàn lớn. một khi phá hoại bất kỳ một khâu nào cũng sẽ làm hệ thống tuần hoàn này xảy ra vấn đề. Bởi vậy, cho đến này Tần Lập cùng các nàng Thượng Quan Thi Vũ đều rất ít hái những trái cây thực vật này.

Đương nhiên, nếu có điều kiện cũng có thể đồ thật nhiều linh thạch vào trong ao linh thủy kia, nó sẽ từ từ được chuyển hóa thành linh thủy.

Đáng tiếc, hiện giờ Tần Lập cùng bọn người Thượng Quan Thi Vũ bản thân cũng đã thiếu linh thạch sử dụng, nào có linh thạch thừa rót vào trong đó?

May mà vận hành Hoàng Kim Cung không cần một lượng lớn linh thạch làm nền tảng, chỉ cần Tần Lập tới cảnh giới là cỏ thể điều khiên bình thường. Nếu không, một quái vật khổng lồ như thế, mỗi lần Khởi động sẽ tiêu hao bao nhiêu linh thạch? Chỉ sợ dù là đại thế lực như Hải gia cũng không tiêu hao nổi.

Từ điểm này có thể nhìn ra được thực lực chân chính của Hồ Diên Bác. luyện kim cùng trận pháp quả thật đã tinh thông đến bậc hóa cảnh.

Càng rõ ràng những điều này, càng làm cho Tần Lập cảm thấy hướng tới văn minh thời đại Thái cổ. Ngẫm lại thời đại trăm nhà đua tiếng, là một loại huy hoàng cỡ nào. Mà hết thảy. lại bị những người nơi Thần Vực phá hoại, cố ý thả Vực Ngoại Thiên Ma đi vào. khiến cho cả Trang Châu bị đả kích trọng đại.

Sau khi kiến thức qua võ già Đông Hoang, cùng nghe nói qua chuyện tình ở Nam Cương. Tần Lập liền nghĩ tới Trung Châu thời đại Thái cổ nhất định đã từng là trung tâm chân chính của thế giới này. Mà Đông Hoang Nam Cương Tây Vực Bắc Vực ở thời đại Thái cổ, khăng định cũng không cỏ văn minh huy hoàng như thế. vì vậy mãi cho đến hôm nay tuy rằng bên kia rất mạnh, nhưng cũng không mạnh hơn Trung Châu nhiều lắm.

Tần Lập đi ra bên ngoài, muốn thử xem rốt cuộc chiếc Trấn Chỉ này có uy lực cỡ nào. Ánh mắt rơi trên một ngọn núi đá cách đó mấy trăm dặm. tòa núi đá này địa thế cực hiểm. bốn phía đều là vách đá cao vút. chỉ cỏ một ít cây cối sinh trường trên núi đá. Ngọn núi cao chừng ngàn thước, nhưng tạo ra một loại cảm giác áp bức.

- Là nó!

Tần Lập nghĩ vậy. liền bay vụt về phía ngọn núi kia.

Lúc còn cách ngọn núi đá mấy trăm thước. Tần Lập dừng ở trên không trang, cầm chiếc Trán Chỉ trong tay, đưa lực lượng truyền vào trong chiếc Trấn Chỉ này, một đoàn quang mang xanh đậm lành lạnh chợt bùng nổ.

- Đi!

Tần Lập quát một tiếng, chiếc Trấn Chỉ trực tiếp đánh xuống ngọn núi đá.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, giống như trời cũng sập xuống, cả đất bằng cũng run lên. kéo theo mấy trăm dặm cùng chấn động.

Nhìn lại chỗ ngọn núi đá này đã thổi lên bụi mù đầy trời. đá vụn to nhỏ bị nổ bay khắp bốn phía.

Đá vụn đánh lên hộ thể cương khí trên người Tần Lập. phát sinh tiếng vang bùm bùm. Cỗ lực lượng lan tràn này làm cho Tần Lập kinh hãi, đợi cho đám mây hình nấm tản đi. Tần Lập trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt.

Nơi này vốn là một ngọn núi đá cao ngàn thước, bị chiếc Trấn Chỉ cỡ một xích này mạnh mẽ nô nát, chỉ còn lại một cái bệ cao không đến hai mươi thước.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Dựa vào, thật là đáng sợ! Đây là uy lực gia trì bổn mươi mấy cái trận pháp trọng lực

sao?

Tần Lập thì thào tự nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.