Chương trước
Chương sau
Thân hình của Tần Lập nhanh như một tia chóp, lập tức đuổi theo bàn tay khổng lồ này. Bảo khí Ấn Chương và Nghiễn Thai đông thời được Tần Lập tế xuất. Bàn Long Thiên Tử Kiếm trong tay hắn cũng lập tức thi triển kiếm thứ ba trong Duy Ngã Cửu Kiếm - Trọng Sát!

- Lưu lại cho ta!

Tần Lập gầm lớn một tiếng.

Một kiếm Trọng Sát này hung hăng đánh mạnh vào lưng bàn tay kia. một đạo huyết quang lập tức phun ra. Đầy trời hiện lên một mảnh mưa máu. một cỗ mùi thơm theo màn mưa máu này bố lên. thấm cả vào mặt và thân mình Tần Lập.

Đồng thời một tia sát khí lảng lệ từ trên thanh trường thương của thanh niên kia cũng đánh thẳng vào kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ, khiến chỗ đó xuất hiện một lỗ hổng thật lớn. máu tươi lại văng ra tung tóe.

Mà giữa màn máu này lại ẩn chứa một cỗ năng lượng khá khổng lồ. chẳng những không có chút mùi máu tươi nào mà ngược lại còn tản ra một loại hương khí khiến người ta say mê.

Bảo khí Ấn Chương và Bảo khí Nghiễn Thai cũng mạnh mẽ đánh lớn vào lòng bàn tay kia. Trên bàn tay khổng lồ này, hai kiện Bảo khí giống như một khoảng bụi bặm. nhưng nó cũng mang tới thương tôn rất lớn đối với bàn tay kia. Lại có hai luồng máu lớn từ trong bàn tay này phun ra.

Động tác của thanh niên kia cũng không chậm, trực tiếp nhảy thẳng vào giữa màn mưa máu. Toàn thân áo trắng của hắn lập tức bị nhuộm đỏ. Tần Lập thậm chí còn thấy được thanh niên này đang há rộng miệng, cắn nuốt những dòng máu này.

Trên trời cao lập tức truyền ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng tốc độ của bàn tay này lại nhanh tới khó tin. Dù Tần Lập và người thanh niên kia điên cuồng đuổi theo nhưng thủy chung vẫn cách xa một đoạn.

Tần Lập không ngừng xuất ra Bảo khí Ấn Chương và Nghiễn Thai, thanh Bàn Long Thiên Tử Kiếm trong tay cũng không ngừng đánh ra những tia kiếm khí mạnh mẽ. Cây trường thương trong tay thanh niên kia cũng liên tiếp bắn ra những tia sát khí lăng lệ.

Bàn tay khổng lồ này bị hai người đánh cho huyết nhục mơ hồ. nhưng vẫn nắm chặt lấy tòa phủ đệ của A Hổ. quyết không buông tay ra.

Mà lúc này. Tần Lập cũng nhìn ra bàn tay khổng lồ này không ngờ lại bỏ chạy về phía Thần Miếu.

Không ổn!

Trong lòng Tần Lập đột nhiên hiện lên suy nghĩ kỳ quái như thế. Trong lòng cũng nhớ lại những Lời mà Liêu Binh Dương ngày đó từng nói qua.

- Bên trong Thần Miếu có Tinh Môn. Xuyên qua Tinh Môn sẽ tới được địa phương Thần Vực. Đó chính là Tiên giới trong truyền thuyết! Kỳ thật cùng chỉ là một đám xu nịnh, tiểu nhân mà thôi...

Bàn tay khổng lồ này chẳng lẽ là mạnh mẽ xuyên qua Tinh Môn, từ trong Thần Vực tới đây?

Lúc này, Thần Miếu cao tận trời, xuyên qua màn mây kia đã xuất hiện trước mật Tần Lập.

- Buông ra cho ta!

GIỜ khắc này. Tần Lập cùng không nể hà có người thanh niên bên người kia. gào lên một tiếng rồi thi triển kiếm thứ năm của Duy Ngã Cửu Kiếm - Sát Thần!

Người thanh niên đuổi theo cùng với Tần Lập kia lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa. vô cùng hoảng sợ nhìn sang Tần Lập. Thân hình hắn nhanh chóng bay đi thật xa. nhằm kéo dài khoảng cách với Tần Lập.

Đồng thời, bàn tay khổng lồ trên bầu trời kia rốt cục cảm nhận được một cỗ uy hiếp khiến nó run rẩy. Tay hắn buông ra, ném tòa phủ đệ của A Hổ xuống đất. sau đó bàn tay kia nhanh như một tia chớp, lui vào trong Thần Miếu. Chỉ khoảnh khắc này. Tần Lập cùng thấy được trong lòng bàn tay khổng lồ kia có một dấu tay không nhỏ. cũng đã huyết nhục mơ hồ.

Hiển nhiên là những người trong phủ đệ của A Hổ bị nắm lấy cùng đã liều chết chống

cự!

Một kiếm Sát Thần của Tần Lập này đánh thẳng vào một đầu ngón tay của bàn tay khổng lồ này. hung hàng đánh mạnh vào mật tường bên ngoài của Thần Miếu cao chót vót kia. phát ra âm thanh Ầm ầm!

Nhưng không ngờ tường bên ngoài Thần Miếu cùng không bị tổn hao gì!

Một mảnh móng tay rộng chừng ngàn thước đã bị một kiếm này chém rót. Móng tay đó trong suốt, lóe ra quang hoa rực rỡ. giống như là một loại bảo thạch đẹp nhất của thiên địa.Nguồn truyện: Truyện FULL

Từ trong Thần Miếu liền phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ tới cực điểm:

- A!

Mà lúc này. từ trong phủ đệ của A Hổ bị rơi xuống kia bay ra một đám linh thú rất lớn. chính là Kim Điều. Linh Ưng và Mặc Ưng. Đám người Thượng Quan Thi Vũ. Cơ Ngữ Yên. Xà Xà, Bạch Trung Tuyết. Bạch Trung Hòa. Bạch Trung Sơn Tào Hồng và Lãnh Dao đều đứng trên thân ba canh linh thú này. đang nhanh chóng bay về phía Tần Lập.

Hai người Trầm Nhạc và Lâm Hằng đang được mọi người vây quanh, ngồi trên người ba con linh thú. ánh mắt như dại ra. hóa đá. Hiên nhiên bọn họ cũng chưa Hồi phục tinh Thần lại sau một màn kinh nhân vừa rồi!

Toàn bộ tòa Thần Miếu phát ra những chấn động rung trời chuyển đất. Từng đạo hoa quang từ trên Thần Miếu bộc phát ra. Những hoa quang này dung hợp với thiên địa pháp tắc. hình thành một lốc xoáy vô cùng lớn trên đỉnh của Thần Miếu.

Ngay giữa tâm của lốc xoáy này truyền ra một thanh âm nghiến răng nghiến lợi. Giọng nói này như tiếng chuông ngân, trong phạm vi ngàn dặm đều có thể nghe được.

- Đáng chết! Thật sự đáng chết! Duy Ngã Cửu Kiếm, hóa ra là Duy Ngã Cửu Kiếm...Chuyện này...Chuyện này quyết không để yên. không để yênnnmm...

Phịch một tiếng, hư không đổ nát. lốc xoáy vô cùng lớn trên trời cao kia đột nhiên biến mất. hào quang đan xen với thiên địa pháp tắc từ trong Thần Miếu phát ra cũng lập tức tắt ngóm.

Thân mình Tần Lập lung lay sắp đổ nhưng khiến hắn ngạc nhiên chính là không ngờ hắn cũng không như trước đây. sau khi vận dụng một chiêu Sát Thần thì cảm giác rất hư thoát.

Nhìn những vết máu trên thân mình, trong lòng Tần Lập đột nhiên hiểu ra:

- Vấn đề có phải là ở máu huyết này không?

Thân mình Tần Lập vừa rồi bị màn mưa máu bao phủ. tuy không như thanh niên trẻ tuổi kia há miệng cắn nuốt nhưng Tần Lập toàn thân hắn cũng ướt sũng máu. hấp thu một chút máu cũng là điều khó tránh khỏi.

Đám người Thượng Quan Thi Vũ thấy toàn thân Tần Lập là máu thì bị dọa cho hoa dung thất sắc. mãi cho tới khi Tần Lập thở hôn hên. khoát tay ý bảo mình không sao thì bọn họ mới bình tĩnh trở lại.

Lúc này, trên mặt đất phát ra một tiếng nổ lớn. Hóa ra là do phủ đệ của A Hổ rơi xuống mặt đất tạo nên một trận bụi mù rất lớn.

Lúc này, người thanh niên phong tư như ngọc với một thân áo trắng đã bị nhiễm đỏ từ xa xa bay lại. Hai mắt hắn kinh nghi bất định nhìn Tần Lập. đứng cách Tần Lập khoảng chừng ba năm trăm mét. Dường như hắn bị một kiếm của Tần Lập dọa cho khiếp sợ. không đám đi tới trước mặt Tần Lập nữa.

- Ngươi, ngươi chính là Tần Lập?

Người thanh niên này híp mắt lại. ánh mắt lóe lên nhìn Tần Lập. trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ điều gì!

- Đúng thế. lão phu chính là Tần Lập. như thế nào người thanh niên, có còn muốn cướp thần dược của ta nữa không?

Tần Lập như cười như không nhìn đối phương, khẩu khí đã chiếm tiện nghi rồi.

Biểu tình của người thanh niên này rất phấn khích, khóe miệng cũng giật giật, một lúc sau mới phin nộ nói:

- Tần Lập. Tiểu tử ngươi mà cùng dám xưng là lão phu trước mặt ta sao? Ngươi có biết ta là ai không?

Tần Lập bĩu môi. vừa khôi phục lực lượng trong cơ thể vừa trở mắt xem thường, trong lòng thâm nghĩ:

- Ngươi là ai thì liên quan gì tới ta?

- Bỏ đi. có nói ngươi cùng không biết!

Mỹ nam tử tuyệt thế này đột nhiên hiện lên một chút cô đơn trong mắt. than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:

- Nếu mà gặp ngươi từ ba ngàn năm trước thì dù đánh đổi tất cả ta cũng sẽ đổi một viên

thần dược của ngươi. Nhưng hiện tại...Ta cần nó làm gì nữa? Không có ý nghĩa! Không có ý nghĩa...Tần Lập. ngươi hôm nay trêu chọc tới người của Thần Vực. Hừ. chiến kỹ ngươi tu luyện, đan phương trong tay ngươi đều là Thánh vật của Thần Vực! Nhanh thôi, sẽ có người từ Thần Vực tới thế giới này đuổi giết ngươi, hãy tự mà bảo vệ mình đi...Ha ha!

Người trẻ tuổi này nói xong, lông mày nhướng lên. nhìn Tần Lập cười cười. Hắn căn bản không để cho Tần Lập có cơ hội hỏi điều gì. thân mình lóe lên đã biết mất giữa không trung.

Tần Lập lặng lẽ đứng đó. mãi lâu sau mới hồi phục tinh Thần. Hắn cười khổ một chút! Thế giới này quả nhiên có rất nhiều kỳ nhân. Thanh niên phong thái như ngọc này hiển nhiên không phải trẻ môi! Hơn nữa. sự tình mà hắn từng trải qua sợ rằng cũng không kém hơn Tần Lập bao nhiêu!

Lời nói của người này cùng khiến bọn người Cơ Ngữ Yên nghe được. Những người này đều vô cùng lo lắng nhìn Tần Lập.

Tần Lập hơi hơi lắc đầu. thở phào một hơi. Hắn biết rằng người có bộ đáng còn anh tuấn hơn cả mình kia cũng không lừa hắn. Chuyện của Thần Vực. Liêu Bình Nguyên cũng đã từng nói qua cho hắn biết.

Thực sự, đối với Tần Lập mà nói. khoảng cách tới địa phương đó đối với hắn cũng vô cùng xa xôi. bản thân mình cùng không thể xuất hiện quan hệ gì cả. Nhưng không nghĩ rằng nhanh như thế đã nảy sinh, chuyện liên quan tới mình.

Hơn nữa. loại chuyện này lại không khiến người ta vui mừng. Tần Lập nhìn thoáng qua mọi người đang còn lo lắng, mỉm cười nói:

- Hắn chỉ nói hươu nói vượn thôi! Các ngươi không nên túi là thật!

Sau đó Tần Lập nói với Trầm Nhạc và Lâm Hằng:

- Sự may mắn của hai người các ngươi quả không tồi. Thần dược này không những có thể giúp cho thân thể các ngươi khôi phục lại như thường mà còn có thể khiến cho thân thể của các ngươi còn cường đại hơn cả Tiên thiên, linh thẻ!

Trầm Nhạc và Lâm Hằng liếc mắt nhìn nhau, đều không kìm được nuốt một ngụm nước miếng. Tuy nhiên Trâm Nhạc lập tức cau mày, nghiêm giọng nói:

- Tần Lập. thực lòng mà nói ta và Lâm Hằng đến nắm mơ cũng muốn khôi phục lại thực lực. chỉ là...Loại thân được này. dùng cho chúng ta có phải là quá lãng phí không? Nghe nói...dường như tổng cộng cũng chỉ có bảy viên?

Trầm Nhạc nói xong, nhìn thoáng qua những người bên cạnh. Khỏi phải nói. tùy tiện một người nào trong số này đều có quan hệ thân cận với Tần Lập hơn hắn và Lâm Hằng.

Tần Lập khoát tay nói:

- Yên tâm đi. không thể thiếu phần các ngươi được. Đan dược này tuy rằng thần kỳ. vô cùng quý báu nhưng chủ yếu. nó cùng chỉ là trọng tố kinh mạch thân thể của con người. Những người như chúng ta, đều có các cách tu luyện khác nhau. Trọng tố kinh mạch, chưa chắc đã là chuyện tốt!

Quá thật, đây cũng chỉ là Tần Lập an ủi hai người mà thôi, khiến bọn họ không cần quá cảm thấy nặng nề trong lòng. Loại đan dược thần kỳ này. dù là Tần Lập cũng muốn dùng một viên để cho kinh mạch của mình trở nên cường đại hơn.

Đơn giản mà nói. cùng là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp thì có người kinh mạch chỉ như một con sông nhỏ mà có người kinh mạch lại như một con sông lớn. Sự chênh lệch trong đó. tất nhiên không cần nói cùng biết.

Trong thân thể của võ giả chỉ có hai nơi để lưu giữ năng lượng. Một là đan điền, chính là nơi căn bản của của võ giả, mà một nơi khác lại chính là ở trong kinh mạch.

Bình thường, năng lượng mà kinh mạch lưu giữ tất nhiên không nhiều bằng đan điển được. Nhưng sau khi kinh mạch được cải tạo. có thể lưu giữ hơn hàng chục lần, thậm chí hàng trăm lần. thậm chí còn mạnh hơn cả đan điền.

Cứ như thế, võ giả cảnh giới ngang nhau nhưng thực lực đúng là thiên soa địa viễn.

Giá trị của Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan thì không ai nơi này không biết. Trầm Nhạc và Lâm Hằng là vì Tần Lập nên hiện tại mới trở thành thế này. Do đó. đối với Tần Lập. Thần dược dù vô cùng quy báu nhưng cũng không có giá trị như phần tình nghĩa này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.