Chương trước
Chương sau
- Hừ! Năm đó là năm đó, hiện tại là hiện tại! Ai mà biết ngai vàng kia là chuyện gì xảy ra. Dù sao, mặc kệ như thế nào, chúng ta sẽ không thừa nhận thân phận Tần Lập là tân vương giả của tộc tử đồng. Mặc Ly! Nếu muốn chúng ta không giết hắn, cũng đơn giản, chỉ cần các ngươi chính miệng nói cho ta biết, các ngươi không tôn hắn làm Vương, không thừa nhận địa vị Vương giả tử đồng của hắn, chúng ta lập tức sẽ không tiếp tục đuổi giết hắn nữa. Vốn hắn cùng chúng ta cũng không có thù hận gì, cũng không có nửa điểm quan hệ...Các ngươi hiện tại làm như vậy, chẳng những là tự sai lầm, cũng là hại người.

Khúc Trực lạnh lùng nói.

- Tự lầm? Hại người? Các ngươi là đám người quên tổ huấn phản bội tổ tông, sao có tư cách gì nói với ta như vậy? Chúng ta tuân thủ tổ huấn, không có sai lầm, sai chính là đám Khúc Trực ngươi, nếu chúng ta không thể thuyết phục, vậy đến đây chiến đi!

- Chiến thì chiến, sợ các ngươi hay sao!

Khúc Trực hét lớn một tiếng, bay vụt lên như tia chớp xông tới Mặc Ly ở đối diện.Nguồn truyện: Truyện FULL

Mặc Ly cũng không chịu yếu thế chút nào, hai cánh phất động, đồng dạng bay vọt lên cao, hai tay chụp trong hư không một trảo, một tia điện xà hiện ra tại trong tay Mặc Ly, hung hăng ném về phía Khúc Trực.

Khúc Trực cười lạnh một tiếng:

- Điện Xà Công sao? Là tuyệt học gia truyền của Khúc gia ta, còn lấy ra bêu xấu, cũng không sợ dọa người!

Nói xong, Khúc Trực cũng hư không một trảo, một luồng điện xà càng thô to dài đến ngàn thước, hung hăng oanh kích quấn lấy điện xà của Mặc Ly cùng một chỗ.

Trên bầu trời lập tức nổ tung lóe ra vô số đường tia chớp loạn lưu, thanh âm ầm ầm trầm thấp vang lên như sấm rền không dứt.

Bên kia hai cặp lão tổ đến vương tử đồng khác, cũng xông vào nhau giao chiến.

Ở địa phương rất xa, còn đứng một đám người vây xem, cầm đầu là một nữ nhân nhìn không ra tuổi. Nữ nhân này mày như vẽ, mũi như ngọc, môi như son, băng cơ ngọc cốt, một mái tóc dài đen nhánh chảy dài như suối nước, trải dài sau vai, toàn thân mặc xiêm y trắng như tuyết. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, làm cho người ta có cảm giác giống như một ngọn núi, một cái hồ, làm cho người ta có một loại cảm giác vững như núi cao không thể lay động. Theo trên mặt nữ nhân này, nhìn không ra nửa điểm dấu vết năm tháng trôi qua, có thể cảm giác được nàng cũng không còn trẻ, nhưng tuyệt đối không ai dám nói nàng già lão.

Bởi vì khuôn mặt nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.

Bên cạnh nàng vây quanh một đám nữ đệ tử, còn có một số nam đệ tử, đều ở phạm vi bên ngoài chăm chú quan sát tình hình chiến đấu bên kia.

Nữ nhân cầm đầu, chính là môn chủ Băng Tuyết Môn ở chốn cực hàn băng tuyết này...là Cơ Ngữ Yên.

Ở bên người nàng một thiếu nữ cũng thập phần xinh đẹp, nhẹ giọng nói:

- Mẫu thân! Bọn họ chính là bộ tộc tử đồng trong truyền thuyết à?

Cơ Ngữ Yên khẽ gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, thời đại thái cổ, chính là tổ tiên bọn họ xâm lấn Thiên Nguyên đại lục chúng ta, tạo thành cảnh sinh linh đồ thán, là đầu sỏ hủy diệt nền văn minh thái cổ gây nên suy sụp cho đến ngày nay.

- Vậy bọn họ chính là người xấu?

Thiếu nữ lại hỏi.

- Ha ha!

Cơ Ngữ Yên thản nhiên cười cười, như trăm hoa đua nở, nàng khẽ lắc lắc đầu:

- Ai đúng ai sai, ai có thể nói rõ được chứ? Thế giới này rốt cục là ai, ai mới có tư cách kết luận chứ? Chúng ta là một môn phái không tranh chấp cùng thế tục, bọn họ muốn là cái gì thì làm là được.

- Vậy bọn họ muốn tìm người kia, nói là chạy đến chúng ta nơi này, bọn họ có thể hay không...

Thiếu nữ có vẻ lo lắng hỏi.

Cơ Ngữ Yên nói:

- Người kia là kẻ ứng nghiệm lời tiên đoán từ xưa của bộ tộc tử đồng. Một bên ủng hộ, một bên phản đối, song phương bọn họ không phân ra thắng bại. Người kia mặc kệ trốn ở đâu, đều không có quan hệ với chúng ta.

- Nếu người kia tới môn phái chúng ta thì sao?

Cơ Ngữ Yên hơi hơi trầm mặc một chút, mới nói:

- Vậy chúng ta sẽ giúp hắn.

- Cái gì? Mẫu thân! Ngài vừa rồi còn nói chúng ta là môn phái không tranh chấp cùng thế tục, vì cái gì đảo mắt một cái liền tham dự vào chuyện này?

Thiếu nữ rất là nghi hoặc khó hiểu.

Cơ Ngữ Yên cười nói:

- Hắn có thể đi tới chỗ chúng ta, đã nói lên chúng ta cũng trốn không khỏi một kiếp này. Nếu đã trốn không khỏi, thì phải làm ra một lựa chọn, lựa chọn của ta là giúp hắn.

Thiếu nữ bên cạnh bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm nói:

- Vì cái gì không đuổi hắn đi chứ?

Cơ Ngữ Yên cười cười, không nói thêm gì, bởi vì nàng đã biết, kẻ ứng nghiệm lời tiên đoán của bộ tộc tử đồng là ai, nếu đã biết nàng sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Cho dù là vì Tây Qua nàng cũng phải giúp hắn. Tuy nhiên Tần công tử năm đó Tây Qua đi theo này, thật đúng là không phải người bình thường, có thể tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, đã nói lên hắn là người ứng với cơ trời của Thiên Nguyên đại lục, hiện tại không ngờ có thể trở thành tân Vương giả của bộ tộc tử đồng...

Cơ Ngữ Yên thầm nghĩ trong lòng:

- Chẳng lẽ nói, Thiên Nguyên đại lục lại sắp đến thời huy hoàng một lần nữa?

Mỗi một lần bắt đầu thay đổi thời đại, luôn luôn sẽ xuất hiện một người mang vận mệnh như vậy. Hiện giờ dưới cơ duyên xảo hợp, người mang vận mệnh này, có thể tới được nơi đây, đã nói lên Băng Tuyết Môn cũng có cơ hội chiếm được một địa vị nhất định ở thời đại thay đổi này.

Cơ Ngữ Yên không có dã tâm gì, không nghĩ tới phải đi thống trị ai, nhưng nàng lại hy vọng môn phái của mình có thể phát dương quang đại, hy vọng các đệ tử của mình đều có thể có tiền đồ sáng lạn.

Cái này giống như một người làm mẹ, chính bản thân nàng như thế nào cũng được, nhưng vẫn luôn hy vọng người thân của mình, đều có thể trải qua hạnh phúc hơn chính mình.

- Đúng rồi, Như Nguyệt có phải lại đi tới chỗ Tây Qua nơi đó hay không? Tây Qua đối với nàng vẫn không lãnh đạm không nhiệt tình, nàng lại cố tình áp tới, thật đúng là...

Thiếu nữ nói đến đây liền im bặt không nói tiếp, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt môn chủ hơi hơi có chút khó coi.

- Như Băng! Về sau không được nói Tây Qua như vậy, Tây Qua đối với Như Nguyệt như thế là có nội tình, ngươi không rõ...Ôi! Về sau ngươi sẽ biết đi.

Cơ Ngữ Yên thần thái thập phần dịu dàng nói.

Các đệ tử xung quanh nàng cũng đều lộ vẻ mặt tò mò nhìn Cơ Ngữ Yên, trong đó một người nhìn qua chừng ba mươi tuổi hỏi:

- Mẫu thân! Tây Qua hắn rốt cuộc có chuyện gì? Vì cái gì vẫn không chịu tiếp nhận Như Nguyệt, Như Nguyệt là một cô nương thật tốt mà!

Cơ Ngữ Yên than nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm, nói:

- Đều là ta không có năng lực, Tây Qua hắn bị một loại bệnh kỳ quái, không sống được bao lâu.

- A?

Cơ Ngữ Yên vừa nói ra lời này, tất cả mọi người bên người nàng đều lặng ở nơi đó. Nhất là Cơ Như Băng, trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra tia hào quang không dám tin.

- Thật sự sao? Tây Qua hắn...Thật sự sống không lâu?

Cơ Ngữ Yên gật gật đầu, sau đó trầm mặc nhìn trận chiến kịch liệt xa xa, không nói tiếp nữa.

Rất nhiều đệ tử Băng Tuyết Môn, giờ phút này cũng đều trầm mặc xuống, trong bọn họ lẫn nhau có cạnh tranh, nhưng đều ở dưới khống chế của Cơ Ngữ Yên, loại cạnh tranh này đều rất lành mạnh.

Nguyên vốn môn phái ở nơi này, chính là không tranh chấp với ai, mặc dù có một đối thủ một mất một còn, thỉnh thoảng có phát sinh xung đột, nhưng bởi vì cách nhau quá xa xôi, thường ngày đều là hoạt động trong phạm vi địa bàn của mình, gần như sẽ không gặp nhau.

Điều này cũng khiến cho bên trong Băng Tuyết Môn, cái loại không khí không tranh chấp thực nồng đậm. Nhóm người này hơn phân nửa đều gọi Cơ Ngữ Yên là mẫu thân, tuy rằng không có chút quan hệ huyết thống gì, nhưng đối xử lẫn nhau cũng đều là không khác gì huynh đệ tỷ muội ruột thịt.

Cơ Ngữ Yên rất mong muốn nhìn thấy những đứa nhỏ mình thu dưỡng này yêu thương nhau kết làm vợ chồng, như vậy nàng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc rất thỏa nguyện.

Sau khi biết được Tây Qua không còn sống bao lâu, không ít nữ đệ tử Băng Tuyết Môn đều không kìm nổi rơi nước mắt. Một số nam đệ tử cũng thích Cơ Như Nguyệt, đều sững sờ ngẩn người ở đó, trên mặt cũng đều lộ ra thần sắc bi thương, nguyên vốn một chút khúc mắc trong lòng với Tây Qua kia cũng theo tin tức này tan thành mây khói.

Trong lòng Cơ Ngữ Yên cảm thấy rất vui mừng, ở trong môn phái của nàng, gần như không có cảnh lục đục với nhau. Ngoại trừ nàng là người chưởng môn, không có chức vị hộ pháp trưởng lão linh tinh gì, cũng không cần thiết bởi vì thời điểm mỗi người đối mặt với nàng cái loại cung kính này đều là phát ra từ nội tâm, mà không vì nàng là chưởng môn nhân.

Nếu nói nhận được người khác tôn trọng, cần phải dùng võ lực hoặc quyền thế, Cơ Ngữ Yên nhưng không cần như vậy.

Nàng hôm nay nói ra chuyện này, kỳ thật cũng là nghĩ tới một khả năng khác: Chính nàng đích xác đã bất lực vấn đề của Tây Qua, nhưng có thể có người khác trị được thì sao!

Nếu nói ngay cả Tần Lập con người vận mệnh này cũng thúc thủ vô sách, vậy cũng chỉ có thể nói là số mạng của Tây Qua cũng chỉ như thế này thôi.

Cơ Ngữ Yên có loại trực giác, nàng tin tưởng rằng: người có vận mệnh trong truyền thuyết kia khẳng định có thể cứu được Tây Qua! Bởi vì năm đó, Tây Qua kỳ thật sớm đã chết trong lần tọa hóa ở chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn rồi.

Nhưng hắn không chết, hơn nữa còn sống cho tới hôm nay, mà thời gian không đến mười năm đã tu luyện đến cảnh giới Nhân Tôn. Điều này không phải nói rõ chỉ cần sinh ra quan hệ với người mang vận mệnh đó, thì số mạng bản thân sẽ biến thành rất cường đại hay sao?

Đương nhiên, nếu ngược lại là địch với người mang vận mệnh đó, như vậy số mạng của hắn sẽ biến thành rất xui xẻo.

Cơ Ngữ Yên nghĩ đến đây, nhìn mấy trận chiến cùng một chỗ xa xa kia, thầm nghĩ trong lòng:

- Cứ nhìn bọn họ chiến đấu, liền biết số mạng của người mang vận mệnh đó cường đại biết bao nhiêu rồi.

Có người đuổi giết Tần Lập, cũng có người bảo hộ Tần Lập, hai đám người này, không ngờ ở thời điểm sắp tìm được Tần Lập lại cùng nhau chạm mặt, sau đó không quan tâm tới mình đều là bộ tộc tử đồng, lại điên cuồng chiến đấu cùng một chỗ.

Đây, chẳng lẽ còn không phải đã nói rõ ra một số vấn đề hay sao?

Lúc này, từ xa xa lại có hai người dắt tay nhau chạy đến, tay nắm tay tốc độ cực nhanh.

Rất nhiều người Băng Tuyết Môn nhìn thấy một màn này, lại đều ngẩn người một lần nữa, dường như gặp quỷ bình thường, trong đám nam đệ tử kia chợt vang lên một tiếng thở dài tan nát cõi lòng.

Cơ Như Băng kinh hô:

- Sư phụ! Như Nguyệt cùng Tây Qua nắm tay nhau chạy tới kìa!

- Trời ạ, Tây Qua rốt cục thông suốt rồi?

- Ồ! Cái này thật tốt, bọn họ rốt cục cùng yêu nhau rồi!

- Như Nguyệt khổ tâm không có uổng phí, chúc phúc cho họ!

Một đám nữ đệ tử líu ríu bàn luận, tuy nhiên trong đám nam đệ tử chính là một loại thanh âm khác.

- Sư huynh! Chúng ta không có cơ hội nữa rồi!

- Sư đệ...chúng ta đi nhảy xuống sông băng đi!

- Sư huynh! Cũng là huynh đi nhảy đi, ta sẽ làm cho mối bi thống này biến thành lực lượng mới, ta chuẩn bị theo đuổi Như Băng sư tỷ!

- Cút đi! Ngươi đi chết đi!

Theo đủ loại bàn tán xôn xao của đám đệ tử Băng Tuyết Môn, Tây Qua cùng Cơ Như Nguyệt sắc mặt đỏ ửng đi tới trước mặt Cơ Ngữ Yên, song song quỳ sụp xuống đất.

- Ra mắt mẫu thân!

- Ra mắt sư phụ!

- Đứng lên, đều đứng lên đi!

Cơ Ngữ Yên nhìn thấy một màn này, tuy rằng cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng rất nhanh liền nghĩ tới một loại khả năng, khóe miệng cong lên hơi hơi hướng về phía trước:

- Người mang vận mệnh này thật không đơn giản đây.

- Sư phụ! Con cùng Như Nguyệt tình đầu ý hợp, muốn kết làm vợ chồng, còn xin sư phụ ân chuẩn!

Tây Qua cùng Cơ Như Nguyệt, mười ngón tay đan vào nhau cùng một chỗ, vẻ mặt kiên định nghiêm túc nói.

- Chuẩn...chuẩn! Các con! Mau đứng lên!

Cơ Ngữ Yên vẻ mặt tươi cười, vui vẻ nói.

- Cả đám nữ đệ tử phát ra một trận tiếng hoan hô rung trời, đồng thời vang lên tiếng thở dài đầy thống khổ của đám nam đệ tử kia, nhưng vẻ mặt vẫn làm như cố ý chúc mừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.