Chương trước
Chương sau
Một khi đã như vậy, nếu muốn trực tiếp giết người diệt khẩu, tốt nhất vẫn là có thể có một cường giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, ít nhất cũng khiến đối phương ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, liền bị giết chết ngay.

Văn Bân cùng người trẻ tuổi đầu bóng lưỡng giả mạo Kim Đại Sư kia ngồi cùng một chỗ, xem ra hai người đều rất phẫn nộ. Người đầu bóng lưỡng này đích thật là tới từ Hải gia, đại biểu ích lợi một bên, nhưng chuvện này, lại cũng không phải là thượng tầng Hải gia bàv mưu đặt kế.

Loại làm chuyện giả mạo người khác này, đối với thanh danh của một gia tộc, cũng có tổn thất rất lớn. Cho nên, Hải gia cho dù có càn quấy mấy đi nữa, cũng không có khả năng làm loại chuyện này.

Cho nên, trong lòng người đầu bóng lưỡng cũng rất lo lắng bị Hải gia biết chuyện, hắn chỉ hy vọng có thể mau mau tiêu diệt cho bằng được Tần Lập, sau đó còn phải nghĩ biện pháp chặn miệng tên Bành Suất kia. Cực phẩm linh thạch lừa lấy của Bành Suất trước đây cùng đừng nghĩ nuốt trôi, thành thành thật thật phun ra, sau đó lại dùng Hải gia cùng Lý gia uy hiếp một chút, để hắn câm miệng là được.

Ngược lại Văn Bân không hề lo lắng về Bành Suất, hắn cùng Bành Suất quen biết rất nhiều năm, hắn khá hiểu biết tính cách của Bành Suất, không phải thuộc hạng người thích gây chuvện thị phi. Dựa theo cách nghĩ của Văn Bân, linh thạch đó căn bản là cũng không cần trả lại cho hắn, hắn cũng sẽ cam nguyện ngậm bồ hòn làm ngọt.

Chỉ có một vấn đề duy nhất, chính là trên người người nọ có thể vạch trần âm mưu của họ, chỉ cần có thể tiêu diệt được người nọ, vậy thì không có gì phải lo lắng nữa rồi.

Sau khi cùng chung đạt thành nhận thức này, hai người bắt đầu cân nhắc tìm người nào để làm chuyện này. Tuy nói đây là một thế giới cường giả vi tôn, nhưng tùy tiện giết người rốt cục cũng sẽ vướng vào thanh danh không tốt đẹp gì.

Biện pháp tốt nhất chính là mời một người không liên can gì tới, giao cho hắn một khoản tiền tài để hắn đi ám sát Tần Lập, người này phải có sẵn hai điều kiện: một là yêu tiền tài; hai là thực lực mạnh.

Văn Bân cùng thanh niên đầu bóng lưỡng liếc nhìn nhau, đồng thời cùng cười rộ lên, bọn họ đồng thời nghĩ tới một người.

Tào Hồng.

Là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy ở địa phưong Cực Tây. Có người hiểu chuyện căn cứ vào số lần những sát thủ đắc thủ cùng thực lực hơn người, làm ra một bảng xếp hạng sát thủ.

Tào Hồng đứng hàng thứ bảy trên bảng.

Một thân thực lực xuất thần nhập hóa, tuy nhiên có rất nhiều lời đồn đãi rằng: Tào Hồng này chỉ có cảnh giới Phá Toái Hư Không đỉnh phong, nhưng hắn lại thành công đánh giết được hai võ giả có cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa.

Xuất đạo hơn bảy mươi năm, người này từ trước tới nay chưa bao giờ ám sát thất bại, hơn nữa. Tào Hồng có ba thứ không giết.

Thứ nhất, không giết con cháu thế gia đại phái; thứ hai, không giết võ giả thực lực thấp hơn cảnh giới Phá Toái Hư Không; thứ ba, không giết nữ nhân.

Về điểm thứ nhất này, Tào Hồng thông minh nhất ở chỗ, địa phương Cực Tây thế gia san sát như rừng, tuy nói ở mặt ngoài thực lực mạnh nhất chính là thành Thông Thiên, Nguyệt Diêu Tiên Cung cùng Hải gia.

Nhưng trên thực tế, ai nấy đều biết, kế thừa của địa phương Cực Tây là truyền từ thời đại thái cổ.

Từ thời đại các gia tộc cùng môn phái kia kế thừa tới nay, ít nhất cũng đều đã trải qua mười mấy vạn năm, trên ý nghĩa đó quả thực sao có kẻ yếu được?

Nói không chừng tiểu thế gia nào đó không có gì nổi bật, bên trong liền cất dấu một lão tổ tông cảnh giới Lôi Kiếp nữa đấy. Loại chuyện này cũng không phải là không có tiền lệ.

Có người sẽ nói, nếu như vậy, Tào Hồng đó còn có thể giết được ai chứ?

Kỳ thật địa phương Cực Tây, cũng không phải tất cả thế lực đều truyền lại từ thời đại thái cổ, dù sao cũng có một số người tới sau, cùng với thời đại thượng cổ hình thành một số gia tộc cùng môn phái.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Trận đại chiến thời đại thái cổ kia, kỳ thật gần như làm cho cả nền văn minh thái cổ đều bị hủy diệt, bằng không vì cái gì hiện tại không có võ giả sử dụng đấu khí? Vì cái gì không có đại ma pháp sư?

Đều là thất truyền ở trận đại chiến có một không hai thời đại thái cổ kia.

Cho nên, cho dù là những gia tộc môn phái đó kế thừa từ thời đại thái cổ, hơn phân nửa ở thời đại thái cổ lúc đó, cũng đều là loại gia tộc môn phái bất nhập lưu, may mắn tránh được một kiếp mới kế thừa cho tới hôm nay.

Đương nhiên, trải qua mười mấy vạn năm thậm chí mấy mươi vạn năm tích lũy, gia tộc lúc trước dù có yếu kém, thì hiện giờ cũng đều có nội tình cực kỳ thâm hậu. Cho nên, điều thứ nhất Tào Hồng không giết, chính là không giết loại con cháu của thế gia môn phái cổ xưa này.

Thứ hai không giết là không giết võ giả thực lực yếu hơn cảnh giới Phá Toái Hư Không. Lý do cũng rất đơn giản: giết kẻ yếu cũng không thể thể hiện ra chân chính giá trị của bản thân.

Muốn giết thì giết cường giả mà người khác đều có chút kiêng kị, chỉ có như vậy, mới có thể khiến uy danh của mình vĩnh viễn không hạ thấp.

Thứ ba không giết là không giết nữ nhân.

Điều này có lời đồn đãi rằng: Tào Hồng tướng mạo mi thanh mục tú, cực kỳ tuấn lãng, suốt ngày thích xen lẫn trong đám nữ nhân, mà nữ nhân cùng đều rất thích hắn.

Nghe nói năm đó từng có người ra giá năm trăm khối cực phẩm linh thạch, muốn hắn đi giết một nữ nhân của Nguyệt Diêu Tiên Cung. Không ngờ Tào Hồng lại tung một đao làm thịt người chủ thuê này.

Từ đó về sau, vốn Tào Hồng có hai điều không giết, biến thành ba hạng không giết.

Mà khiến cho danh tiếng của Tào Hồng lan truyền lại là hai lần ám sát nhằm vào võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa kia. Một người trong đó là chưởng môn một môn phái rất nổi danh, môn phái này thành lập không bao lâu chỉ không đến một ngàn năm, nhưng thế lực khuếch trương cũng cực nhanh, đồng thời rước lấy không ít cừu gia. Cho nên có người ra giá cả, mua cái mạng của chưởng môn môn phái này, kỳ hạn là ba tháng.

Tào Hồng tiếp nhận nhiệm vụ, chuyện này vào lúc ấy cũng rất chấn động, người chưởng môn môn phái này, cũng biết Tào Hồng muốn ám sát hắn, cho nên lúc nào cũng đề phòng cẩn mật, bên người tập hợp cao thủ, thường ngày đều ru rú ở trong nhà, gần như không để cho người ta bất cứ cơ hội ám sát nào.

Mắt thấy thời gian ước định đã sắp hết, Tào Hồng trước sau không có ló mặt. Lúc ấy rất nhiều người đều suy đoán lung tung nói: Tào Hồng không dám tới ám sát người này rồi, có phải là khiếp đảm hay không?

Kết quả, ngay tại buổi tối của ngày cuối cùng thực hiện nhiệm vụ, vị chưởng môn cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa này, bị phát hiện chết ở trên giường nhà mình, ở bên ngoài có rất nhiều hộ vệ canh giữ như vậy, mà không ai biết Tào Hồng làm thế nào mò vào giết người được.

Sau lại, không biết là ai tiết lộ bí mật này ra, thì ra là vị chưởng môn môn phái này vốn thích nữ sắc, hơn nữa thường xuyên tới thanh lâu tìm hoan lạc. Sau lại khi biết Tào Hồng muốn ám sát hắn, nên không đi thanh lâu nữa, mà sai kẻ dưới tay đến thanh lâu rước người đẹp đứng đầu bảng về nhà mình.

Tào Hồng trước tiên liền dịch dung một phen, tiến vào một thanh lâu danh tiếng nhất ở thành Thông Thiên, kết bạn với một ả đứng đầu bảng ở nơi đó. Tào Hồng ra tay hào phóng, sau khi dịch dung càng anh tuấn tiêu sái, rất nhanh liền chiếm được tâm hồn của ả này, hai người thường xuyên quấn quýt cùng một chỗ, suốt ngày không ra khỏi cửa.

Sau đó Tào Hồng vì để cho nữ nhân này nổi danh, chỉ cho nàng rất nhiều chủ ý mấu chốt. Nữ nhân này nguyên vốn đã nổi bật tài nghệ vẹn toàn, sau khi dựa theo chỉ đạo của Tào Hồng tiếng tăm càng thêm vang dội.

Đến khi đạt tới cái loại chỉ bán nghệ không bán thân, đều có vô số người có thân phận xếp hàng thỉnh mời nàng.

Vị chưởng môn môn phái kia, đương nhiên cũng nghe nói tới chuyện này, vì thế cũng cho người đến mời, lần đầu tiên, lần thứ hai, đều rất có lễ phép, mời tới chính là xướng ca múa hát. Lần thứ hai thì sao, vị chưởng môn này liền đưa ra ý muốn cùng nhau hoan lạc, nữ nhân này tâm tình đều ở trên người Tào Hồng, tự nhiên là không đáp ứng. Sau đó vị chưởng môn này liền hứa cấp một số tiền lớn, đồng thời lại uy hiếp, nói nếu không theo thì sẽ tìm người giết nàng.

Nữ nhân này tuy rằng cũng có chút thực lực, nhưng so với đối phương là chưởng môn một phái tự nhiên là không có cách nào khác, lặp tức bị buộc phải gật đầu chấp thuận. Sau khi trở về khóc lóc kể lể với Tào Hồng. Phản ứng của Tào Hồng, đương nhiên là giận tím mặt, sau đó an ủi nữ nhân, bảo nàng không cần lo lắng, chờ đến lúc đó, hắn đến ứng phó.

Lúc này Tào Hồng cùng nữ nhân này, đã cùng quấn quýt chung sống gần ba tháng, đã quen thuộc với một ít động tác của nữ nhân này, thậm chí thần thái giọng điệu nói chuvện, đều thông thuộc. Vì thế, tại thời điểm vị chưởng môn lại một lần nữa mời tới, Tào Hồng bảo nữ nhân này hóa trang hắn thành bộ dáng của nàng, thay thế nữ nhân này đi vào môn phái kia.

Những người đến mời đó hoàn toàn không nhận ra nữ nhân này là nam nhân giả trang. Vì thế, vị chưởng môn kia, cứ như vậy xảy ra bi kịch.

Hành tung của Tào Hồng thực bí ẩn, gần như rất ít có người có thể chân chính gặp mặt thật của hắn, hơn nữa hắn tinh thông thuật dịch dung, hơn phân nửa trà trộn ở bên trong thanh lâu sòng bạc. Người bình thường nếu muốn tìm đến hắn, gần như là chuyện không có khả năng.

Tuy nhiên, thanh niên đầu bóng lưỡng này lại có biện pháp, bởi vì tuy rằng hắn chỉ là một bàng chi, nhưng người của Hài gia nếu muốn tìm đến một sát thủ, vẫn là không tốn sức nhiều lắm.

Cho nên, vào lúc ban đêm, ngay tại bên trong một sòng bạc, tìm được Tào Hồng đang ôm hai cô nương, uống rượu đến mơ mơ màng màng, đang ở đó đánh bài lớn tiếng hò hét.

ã thanh niên đầu bóng lưỡng và Văn Bân đứng ở trước mặt Tào Hồng. Hai tay của Tào Hồng đang tuần tra qua lại tới lui trên cơ thể hai cô nương xinh đẹp mặc rất ít áo trên người, dường như hoàn toàn không cảm giác được có người đến bên người hắn.

Văn Bân nhíu nhíu mày, truyền âm nói với gã thanh niên đầu bóng lưỡng:

- Đây là Tào Hồng? Sát thủ thứ bảy bảng Tào Hồng, hắn...bộ dạng hắn như vậy có thể giết người sao?

Hai người vốn là truyền âm đối thoại, nhưng không đợi gã thanh niên đầu bóng lưỡng trả lời, Tào Hồng này bỗng nhiên xoay người lại liếc mắt nhìn Văn Bân một cái, ánh mắt đó thực bình thản, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng lại khiến cơ thể Văn Bân phát lạnh run, dường như là bị tử thần rình bên mình, cả người hắn mất tự nhiên, rồi lại kìm lòng không được thối lui ra sau mấy bước.

Gã thanh niên đầu bóng lưỡng nhìn thoáng qua Văn Bân có vẻ trách cứ, thầm nghĩ:

- Ngươi tưởng rằng ngươi truyền âm thì người khác một chút cũng không cảm nhận được sao? ở trước mặt người có tinh thần lực mạnh mẽ, truyền âm cũng hoàn toàn không đáng tin cậy. Càng đừng nói ánh mắt hoài nghi cùng tinh thần dao động kia đã tố giác tâm tình của ngươi.

- Tìm ta làm gì?

Tào Hồng đi theo hai người ra bên ngoài, thản nhiên hỏi.

Gã thanh niên đầu bóng lưỡng vẻ mặt cung kính nói:

- Muốn mời ngài giết người!

- Ngươi có biết quy củ của ta?

Ánh mắt Tào Hồng thực bình tĩnh, không có khinh thường, cũng không có cao ngạo, cái gì cũng không có, nhìn không ra chút biểu tình nào.

- Biết biết! Người chúng ta muốn giết đó là từ vùng khác tới, không có cơ sở ở nơi này...Văn Bân cười nói.

- Thực lực thế nào?

Tào Hồng nhìn thanh niên đầu bóng lưỡng hỏi, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Văn Bân một cái.

Sắc mặt Văn Bân có chút khó coi, bất đắc dĩ có việc cầu người hắn đành phái chịu đựng.

Gã thanh niên trầm ngâm nói:

- Ít nhất có cảnh giới Phá Toái Hư Không đỉnh phong!

- Được! Năm trăm khối cực phẩm linh thạch, trước trả tiền, sau giết người!

Tào Hồng thản nhiên nói xong, nhìn Văn Bân còn há mồm muốn nói cái gì, nói tiếp:

- Yên tâm, trừ phi ta chết, bằng không giết không được đối phương, ta sẽ trả tiền lại!

Văn Bân xấu hổ cười cười, không nói gì nữa, chờ gã thanh niên đầu bóng lưỡng lấy ra linh thạch giao thẳng cho Tào Hồng. Sau đó hai người rời đi, Tào Hồng lại xoay người đi vào sòng bạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.