Chương trước
Chương sau
Phương Tử Kỳ lúc này đã hoàn toàn bị Tần Lập dọa cho vỡ mật. Người là như thế, nếu như có thể cố lấy dũng khí, như vậy không để ý sinh tử, cũng không phải là chuyện gì khó, nhưng nếu khí thế đã suy tàn, vậy muốn nghịch chuyển thất bại thì hầu như trở thành một nhiệm vụ bất khả thi.

Phương Tử Kỳ chính là như vậy, không ai biết hắn phải chịu đựng bao nhiêu áp lực, không ai biết lúc này trong lòng hắn đau khổ, xấu hổ và nhục nhã bao nhiêu.

Chẳng qua cũng bởi vì như thế mới khiến trong đầu hắn sinh ra một loại ý niệm đập nồi dìm thuyền: dù sao cũng đã như vậy, có mất mặt hơn nữa thì thế nào chứ?

- Ngươi muốn tính thế nào?

Phương Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Tần Lập, trước mắt chỉ cảm giác một trận hoảng hốt, trong lòng hiện lên một ý nghĩ kỳ quái: người này thật sự chỉ mới hai mươi tuổi? Không phải một lão quái sống cả mấy trăm mấy ngàn năm?

- Ngươi dùng tay nào đánh phụ thân ta, liền chặt bỏ tay đó xuống.

Tần Lập nhàn nhạt nói, biểu tình giống như đang nói: Ngày hôm nay thời tiết thật là tốt.

Phương Tử Kỳ ngẩng mạnh đầu, hai mắt đỏ đậm, trên gương mặt trắng bệch rốt cuộc hiện lên chút huyết sắc, môi tức giận run run nói:

- Tần Lập! Ngươi...ngươi thật quá đáng. Ta đã chịu thua, chịu cúi đầu, ngươi còn khi dễ người như thế! Ngươi...ngươi quá khi dễ người!

Trầm Nhạc, Lãnh Phương Phỉ cùng với các võ giả Thiên Cơ Môn đều trợn mắt há mồm. Một màn trước mặt làm cho bọn họ đối với tính cách của Tần Lập càng hiểu sâu hơn một tầng, xem ra thân nhân là nghịch lân của Tần Lập! Nếu ai chạm vàođó, kẻ đó chờ xui xẻo đi!

- Khi dễ ngươi? Loại rác rưởi như ngươi, ta có thể lưu lại một mạng chó của ngươi cũng đã rất nể tình rồi! Khi dễ ngươi sao? Ha ha...lúc ngươi khi dễ người khác, lẽ nào cho tới giờ chưa từng nghĩ tới, bản thân mình cũng sẽ có một ngày như thế?

- Ta...ta...

Phương Tử Kỳ nghiến răng nghiến lợi, giống như nảy sinh lòng dạ ác độc, nhưng lại nói ra một câu làm người Phong gia xấu hổ muốn sự sát:

- Không chặt tay có được không?

- Không được!

Tần Lập nói, chắc như đinh đóng cột, không có bất kỳ một con đường thương lượng khác.

Sắc mặt Phương Tử Kỳ lại một lần nữa không còn một giọt máu, hắn biết bản thân mình hôm nay chẳng những danh tiếng, ngay cả một thân thực lực cũng hoàn toàn phế bỏ. Nếu may mắn có thể lưu lại một mạng, nhưng Phong gia còn có khả năng tiếp thu một kẻ mất mặt nhu nhược như hắn sao?

Ngay khi Phương Tử Kỳ không còn hi vọng, thậm chí bắt đầu có ý nghĩ tự sát, bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nói của một lão già:

- Tần công tử! Có thể cho lão hủ vài phần thể diện, buông tha tên rác rưởi không có cốt khí này, chờ trở về ta sẽ tự mình nói chuyện với gia chủ Phong gia, cho Tần gia một câu trả lời!

Theo tiếng nói này, một lão già từ bên ngoài lướt vào.

Rất nhiều người trốn từ góc bí mật gần đó xem náo nhiệt, lúc này toàn bộ không nhịn được bắt đầu hưng phấn. Bởi vì lão già mới tới này, hầu như tất cả bọn họ đều nhận biết!

Hỏa Kiếm Vương gia, võ giả Địa Tôn bảy trăm năm trước, gia chủ Vương gia năm đó, Hỏa Long Vương Thắng!

Dù là người chỉ nghe tới danh hiệu Vương Thắng, lần đầu tiên gặp qua cũng có thể nhận ra được nhân vật truyền kỳ Huyền Đảo này. Bởi vì tóc của Vương Thắng toàn một màu đỏ!

Một đầu tóc dài, xõa trên vai, giống như lửa đỏ thiêu đốt, đỏ tươi chói mắt! Giống như máu tươi lưu chuyển, đập vào mắt người!

Tóc của Vương Thắng cũng không phải ngay lúc đầu đã có màu đỏ. Hỏa kiếm Vương gia, con cháu dòng chính có thể tu luyện một môn chiến kỹ cao thâm nhấtm được xưng là: chiến kỹ Hỏa Long!

Chiến kỹ này có chút cùng loại với chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, loại chiến kỹ Hỏa Long này tuy nói không có chỗ thiếu hụt chí mạng nào, nhưng cũng yêu cầu người tu luyện cực cao. Lịch sử Vương gia từ xưa đến nay hơn vạn năm, cũng chỉ có hai mươi mấy người có thể tu luyện loại chiến kỹ này!

Sau khi tu thành, không ai không phải hào kiệt một phương, hơn nữa cảnh giới chiến kỹ Hỏa Long càng cao, lông tóc toàn thân sẽ càng chuyển sang đậm màu, nghe nói đến cùng sẽ biến thành một màu đỏ máu!

- Không ngờ là Vương lão gia tử Vương Thắng. Ha ha! Hắn làm sao cũng hạ sơn rồi? Sự tình thật là náo nhiệt mà!

- Không sai! Thoạt nhìn thực lực lão gia tử Vương Thắng nâng cao rất nhiều hơn trước kia, ngươi xem màu sắc tóc, lông mi cùng chòm râu của lão đỏ như máu vậy!

- Ừ! Nhiều năm qua như thế, thực lực Vương lão gia tử cũng có thể đạt đến cảng giới Thiên Tôn rồi chứ?

- Ta đoán rất có thể đột phá đến Phá Toái Hư Không rồi!

- Khả năng không lớn lắm...Phá Toái Hư Không, toàn Huyền Đảo có bao nhiêu người? Vương gia cũng chỉ có lão tổ tông kia, nhưng mà sau lần hợp chiến cùng Thôi gia ở Thiên Cơ Môn, tất cả đều đi bế quan rồi...

- Hắc! Nói lại vị lão tổ tông Thiên Cơ Môn kia mới gọi là cường hãn, vừa rồi lại xuất hiện ở chỗ này, tọa trấn cho tôn tử của mình. Thật là đáng tiếc, không thể thấy Thiên Cơ Môn nội chiến!

Theo những người trốn trong góc xem náo nhiệt bàn tán to nhỏ, Vương Thắng râu tóc một màu đỏ máu cũng đứng trước mặt Tần Lập.

Một cỗ khí tức cổ xưa khổng lồ, theo thân hình cao lớn của Vương Thắng đập về phía Tần Lập.

Vương Thắng nhàn nhạt nhìn thoáng qua Phương Tử Kỳ đứng bên kia, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Tần Lập hơi híp mắt, nhìn thoáng qua lão già tóc đỏ thân hình cao lớn tướng mạo quái dị này, trong lòng thầm nghĩ:

- Tới đây ra oai phủ đầu? Các ngươi không nhịn được muốn động thủ rồi sao?

Phương Tử Kỳ thấy lão già tóc đỏ này, bị ánh mắt như đao bén của lão quét qua người, cả người liền không nhịn được run lên. Người khác không biết, làm con cháu dòng chính của Phong gia, Phương Tử Kỳ tự nhiên rõ ràng lão già này là người phương nào, càng rõ ràng hơn quan hệ giữa Phong gia và Vương gia.

Tần Lập nhìn lướt qua Xà Xà muốn rục rịch bên cạnh, nhàn nhạt nói:

- Ngươi là người Phong gia?

- Không phải!

Vẻ mặt Vương Thắng ngạo nghễ nhìn Tần Lập, chẳng qua trong mắt hiện lên một tia kính nể. Bởi vì lão vừa thử người thanh niên này một chút, khí thế của mình lại không làm hắn lùi về sau nửa bước!

Đây đã đủ chứng minh, người thanh niên này có được danh tiếng lớn đến vậy trên Huyền Đảo này cũng không phải quạt gió thổi lửa, mà có tài năng thật sự!

Đối với Vương Thắng mà nói, có thể cho người trẻ tuổi như Tần Lập đứng ngang vai với mình, đã coi như không tệ rồi!

Tuy nhiên, lão vẫn còn xem thường Tần Lập.

Càng xem thường lá gan của Tần Lập!

- Không phải?

Tần Lập đột nhiên nâng cao giọng, trong giọng nói tràn ngập khó hiểu cũng phẫn nộ:

- Không phải thì ngươi chen vào làm gì? Cho ngươi vài phần mặt mũi? Ta biết ngươi là ai sao? Nếu có người đánh phụ thân ngươi, ta muốn ngươi cho ta vài phần mặt mũi buông tha hung thủ đánh người, ngươi sẽ đáp ứng sao?

- Tiểu tử! Ngươi còn trẻ tuổi, nói chuyện như vậy không sợ giảm thọ sao?

Trước kia lúc Vương Thắng bế quan tu luyện ở Vương gia, chuyện về Tần Lập đã nghe qua một đống lớn. Mọi người đồng thời nhắm mắt nhắm mũi thừa nhận thực lực bản thân Tần Lập, cũng đều không nhịn được bỏ thêm lên người Tần Lập một ít từ ngữ trang điểm.

Tỷ như: cuồng vọng, kiêu ngạo, bá đạo, càn quấy...

Bởi vậy, Vương Thắng đối với tính cách của Tần Lập cũng có nhiều lí giải. Hôm nay hắn mới phát hiện, có lẽ hình dung như vậy còn xa xa mới được một phần trăm sự thật. Tần Lập này, đối mặt với lão tiền bối đức cao vọng trọng như mình cũng dám có thái độ hành sự như thế, có thể thấy được người này cuồng ngạo tới mức nào.

- Hắc hắc! Lão gia hỏa này, lão ít đưa ra bộ dáng thế ngoại cao nhân đức cao vọng trọng đi, trước tự giới thiệu mình là người nhà ai? Không có lý nào lại đi cứu một tên rác rưởi không liên quan gì với mình chứ?

Lúc này Tần Lập lại giống như không nóng vội thu thập Phương Tử Kỳ, cũng không nóng vội tính sổ nữa, ôm hai tay có hứng thú nhìn Vương Thắng.

Nếu đã quyết định phải lập uy, nếu đã quyết định phải đánh đau một ít người, Tần Lập dứt khoát không che giấu, càng lười che trái giấu phải với những người này.Nguồn: truyentop.net

Có cần sao? Thái độ ngươi tốt một chút, khiêm tốn một chút, dịu ngoan một chút, bọn họ sẽ không khi dễ ngươi nữa?

Ngược lại, những người đó chỉ cho rằng ngươi mềm yếu dễ đánh, chỉ có thể càng thêm nghiêm trọng!

Lần này người ba đại gia tộc xem ra đã có chút không nhịn được, lão già này làm Tần Lập không nhìn rõ nông cạn, sợ rằng đã đạt đến cảnh giới Thiên Tôn, thậm chí là cao hơn một tầng.

Tuy nhiên bên cạnh mình còn có một tay đấm siêu cấp mà, trong lòng Tần Lập hoàn toàn không sợ lão già này, thậm chí còn suy tính có cần lão gia này ra để lập uy hay không!

Vương Thắng một đầu tóc đỏ dài, nhìn qua làm cho người khác có cảm giác không giận mà uy, một đôi mắt hết sức lợi hại chằm chằm nhìn vào Tần Lập, thấy đối phương không hề e sợ đối diện với mình, Vương Thắng đột nhiên mỉm cười. Nhìn lướt qua Trầm Nhạc cùng Lãnh Phương Phỉ đứng bên cạnh vẻ mặt như xem kịch, nhàn nhạt nói:

- Trầm Nhạc? Nhóc con ngươi lẽ nào muốn làm bộ không nhận ra lão phu sao?

Trầm Nhạc sờ mũi, trên mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ, hơi khom người với Vương Thắng, chắp tay nói:

- Vãn bối Trầm Nhạc, ra mắt Vương tiền bối!

- Hừ! Vậy ngươi nói cho thằng nhỏ Tần Lập cuồng vọng này, ta là ai!

Vương Thắng đối với thái độ của Trầm Nhạc dường như rất hưởng thụ, không nhịn được nói.

Không đợi Trầm Nhạc nói gì, Lãnh Phương Phỉ cùng bảy võ giả Chí Tôn Thiên Cơ Môn sắc mặt đều thay đổi, trở nên rất khó coi!

Vương Thắng làm như thế, hiển nhiên là khinh thường Trầm Nhạc. Mặc kệ nói thế nào đi nữa, Trầm Nhạc cũng là Môn chủ một đại thế lực siêu cấp, nếu như thật sự dựa theo quy củ trên Huyền Đảo, Vương Thắng này cũng phải chủ động biểu hiện ra ba phần tôn trọng. Mà hiện giờ lão lại sai bảo Trầm Nhạc như thế, có thể thấy được trong lòng lão căn bản không đặt Môn chủ Trầm Nhạc vào trong mắt.

Đầu óc Trầm Nhạc không ngốc chút nào, hắn nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương Thắng rồi trầm giọng nói:

- Vương Thắng tiền bối! Ta tôn trọng ngài là nhân vật thành danh trên Huyền Đảo, lấy lễ vãn bối đối đãi với ngài. Tuy nhiên, dường như tiền bối quên một việc, ta là Môn chủ Thiên Cơ Môn!

- Ha ha ha ha!

Vương Thắng nghe xong, không nhịn được ngửa mặt cười to, trong sắc mặt tái mét của người Thiên Cơ Môn, lão cười to nửa ngày mới thở dài một tiếng:

- Huyền Đảo này quả thực thay đổi rồi! Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời mới thay thế một đời cũ mà! Xem ra lão già như ta nên thành thật bế quan tu luyện mới phải, chỉ là nghĩ thật buồn cười, người nào cũng có thể trở thành Môn chủ một phái. Ha ha, ha ha ha!

Lãnh Phương Phỉ giận tím mặt, cùng bảy võ giả Chí Tôn Thiên Cơ Môn phía sau đều bộc phát ra một cỗ khí thế kinh người.

Trong không khí, lại một lần nữa tràn ngập một cỗ khí tức khẩn trương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.