Chương trước
Chương sau
Kháo! Đây không phải là dọa người hay sao? Tần Lập trợn mắt há mồm, không dám động đậy vì khi vách tường hoàng kim từ trên trời xuống hạ xuống, Tần Lập rõ ràng cảm nhận được một cỗ khí thế mạnh mẽ. Vách tường bằng hoàng kim này khiến người ta có một cảm giác không thể chống cự.Nguồn truyện: Truyện FULL

Thậm chí một chút ý nghĩ ra tay thử độ rắn chắc của bức tường hoàng kim này Tần Lập cũng không có. Trên mặt vách tường có một cánh cửa nhỏ, Tần Lập lại gần thì thấy, quả nhiên, cánh cửa bị khóa, hơn nữa không có gì có thể giúp mở cửa được.

Tần Lập quay đầu lại, đôi mắt híp lại, đột nhiên thấy trong căn phòng sau lưng mình xuất hiện vài thứ. Hắn dùng tay dụi dụi mắt, đúng vậy, vốn căn phòng trống rỗng bỗng nhiên lại hiện ra một cái bàn bằng hoàng kim. Trên mặt bàn bày ra một cái bình sứ rất nhỏ. Bình sứ hình vuông, tinh xảo tinh tế, trên mặt còn có một bức tranh sơn thủy màu đen trắng. Bức tranh kia giống như bút tích của một đại sư, tuy rằng vẽ trên bình sứ không bằng bàn tay nhưng khiến cho người ta có một cảm giác cứng cáp và trầm trọng, khí tức kia như đập vào mặt!

Tần Lập nao nao, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là bảo vật mà kẻ may mắn có thể đạt được sau khi giải đấu Chí Tôn chấm dứt hay sao?

Đi về phía trước, nắm bình sứ lên, một cảm giác lạnh lẽo lập tức truyền đến. Đồng thời bằng một cách khó hiểu, trong đầu Tần Lập cũng xuất hiện một đoạn văn tự:

- Càn Khôn Đan, thích hợp cho Tiên Thiên linh thể dùng, trực tiếp cắn nuốt. Sau khi dùng, bế quan ba mươi năm có thể bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không!

Đầu óc Tần Lập lập tức trở nên hỗn loạn, ngay cả cánh cửa nhỏ trên bức vách hoàng kim không tiếng động mở ra hắn cũng không chú ý tới. Đầu óc hắn lúc này đều tràn ngập đoạn văn tự khó hiểu kia. Càn Khôn Đan? Bế quan ba mươi năm có thể đột phá Chí Tôn, tiến vào một cảnh giới rất cao? Cái này...cái này là thật hay là giả đây?

Trong lòng Tần Lập cảm thấy kinh hãi, nhưng không phải là giả vờ chút nào. Càn Khôn Đan...thứ này sao có vẻ giống chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn của mình như thế, cũng có khẩu khí lớn như vậy!

Ba mươi năm, đối với một người bình thường thì có thể chiếm đi một nửa cuộc đời của người đó, nhưng đối với một võ giả sau khi đột phá Thiên cấp thì cũng coi như không. Cái gì, ba mươi năm, có thể đột phá từ cảnh giới Phá Thiên lên Hợp Thiên đã coi như có thiên tư rất tốt. Hơn nữa, đây là còn được đại gia tộc có tài lực hùng mạnh hậu thuẫn, có thể chuyên tâm không chút lo lắng mà tu luyện.

Mà Càn Khôn Đan này dùng ba mươi năm liền có thể đột phá đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, việc này thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tin? Càng quá phận hơn nữa, đoạn văn tự thần bí hiện ra trong đầu Tần Lập thậm chí còn không có nói rõ cho hắn, đan dược này phải là người có cảnh giới nào dùng, chỉ nói một câu, Tiên Thiên linh thể dùng là tốt nhất.

Đó chẳng phải là nói, nếu không phải là Tiên Thiên linh thể, cho dù một chút cơ sở cũng không có, sau khi dùng viên đan dược này, sau ba mươi năm là có thể trở thành một siêu cấp cường giả Phá Toái Hư Không sao?

Tần Lập lắc đầu, cảm thấy khó tin, tuy nhiên vẫn tùy tiện thu chiếc bình sứ vào trong nhẫn trữ vật, sau đó phát hiện, cánh cửa nhỏ không ngờ lại mở ra từ lúc nào.

Tần Lập lại lững thững đi vào gian thứ hai, phát hiện trong phòng này cũng có một cái bàn hoàng kim, trên mặt bàn bày ra một quyển sách nhìn trông rất lâu đời.

Không do dự, Tần Lập cầm lấy quyển sách lên, trên bìa của nó là văn tự cổ đại, trên đó viết: Phiêu Linh Kiếm Quyết! Là một quyển chiến kỹ!

Lúc này, trong đầu Tần Lập lại xuất hiện một đoạn văn tự thần bí khác: Phiêu Linh Kiếm Quyết, Thần cấp, kiếm pháp nữ tính, nam giới không nên tu luyện.

Ta...ta, trời ạ! (câu này nguyên văn là câu chửi thề cửa miệng)

Tần Lập không nhịn được trợn trắng mắt một cái, ngay cả liếc mắt cũng không có hứng, nghĩ:

- Giải đấu Chí Tôn trước kia không có ai xuất hiện tình hình như ta chứ? Vô cùng hưng phấn lấy được một viên thần đan, nhưng lại không cách nào dùng được, lấy được một quyển công pháp chiến kỹ thì lại biết không thể tu luyện. Có thể buồn bực mà chết hay không?

Tuy nhiên Tần Lập lại tin tưởng, chuyện như thế này trước đây chắc chắn chưa từng xuất hiện! Nếu không thì dù có dấu diếm thế nào cũng không thể không có chút tin đồn lan truyền ra ngoài được. Hơn nữa, trên Huyền Đảo này có võ giả Phá Toái Hư Không hay không. Chẳng lẽ vận khí của ta lại tốt hơn so với người khác sao?

Tần Lập buồn bực nghĩ, tuy nhiên hắn lập tức phủ định suy nghĩ của mình. Viên đan dược kia nếu hắn ích kỷ lưu lại tất nhiên là không có gì, nhưng đã có lời nói rằng, chỉ giới hạn thể chất Tiên Thiên linh thể, Tần Lập cũng sẽ không mạnh mẽ sử dụng, mà đưa nó cho Thi Vũ thì tốt hơn.

Tiến bộ tu vi của Thi Vũ vẫn rất nhanh, mà khi Tần Lập được nghe về truyền thuyết của Thiên Nguyên Đại Lục, hắn liền cảm thấy, tiến bộ của mình và Thi Vũ vẫn còn chậm lắm!

Nếu viên đan dược này hắn dùng được, ba mươi năm có thể thành công tiến vào cảnh giới Phá Toái Hư Không, vậy Tần Lập quyết không chút do dự ăn luôn. Chỉ có khi hắn trở nên mạnh hơn, mới có thể bảo vệ tốt cho người thân.

Hơn nữa khi Càn Khôn Đan xuất hiện, đoạn văn tự thần bí kia đã nói cho Tần Lập, truyền thuyết mà hắn được nghe từ Tần Hải Dương cũng không phải chuyện cổ tích, mà là thực sự tồn tại! Nếu trên đời này thực sự tồn tại loại võ giả cường đại này, như vậy không chừng còn có cơ hội tiếp xúc với họ, như vậy, chỉ có trở nên mạnh hơn, mới có thể bảo tốt bản thân, bảo vệ tốt người thân.

Chỉ tiếc, đan dược này chỉ giới hạn dùng cho Tiên Thiên linh thể. Tần Lập lại thở dài một tiếng, tuy nhiên lại nghĩ:

- Nếu Càn Khôn Đan này thần diệu như vậy, sợ cũng chỉ có Tiên Thiên linh thể mới có thể chịu đựng được áp lực của việc không ngừng đột phá này!

Cũng may bên cạnh mình có nữ tử Tiên Thiên linh thể lại là người mình yêu nhất. Cuối cùng thì những buồn bực trong lòng Tần Lập cũng mất đi nhiều. Có thể khiến cho nữ nhân của mình trở nên mạnh hơn, đây cũng là một tâm nguyện của Tần Lập.

Trong căn phòng thứ ba, Tần Lập lấy được một thanh đoản kiếm, vỏ kiếm không biết được làm từ da linh thú nào. Vỏ kiếm có màu đen, hai mặt đều được khảm ba viên bảo thạch, một mặt màu đỏ, một mặt màu lam.

Tần Lập cảm nhận được từ trên bảo thạch này có dao động của nguyên tố thủy hỏa cực kỳ mạnh. Rút đoản kiếm ra, mũi nhọn lóe lên, hàn khí kinh người!

Trong đầu Tần Lập xuất hiện một đoạn văn tự: Huyết Ngọc Kiếm, rèn từ xương Huyết Ngọc Thú của Thần vực, không gì phá nổi! "Thần vực? Đó là chỗ nào?

Thần kinh Tần Lập có chút chết lặng. Hoàng Kim Cung này có vô số bí ẩn, hơn nữa bảo kiếm mũi nhọn này không ngờ lại chế tạo từ xương thú, thật sự khiến người ta khó tin.

- Được rồi, làm người tốt làm đến cùng. Huyết Ngọc Kiếm này cũng là của nương tử luôn!

Vẻ mặt Tần Lập ai oán nghĩ, từ nay về sau, Thượng Quan Thi Vũ sẽ trở thành một truyền kỳ rồi.

Đang nghĩ ngợi, Tần Lập cảm giác được thân thể mình bị một lực lượng kỳ dị bao phủ, thầm nghĩ:

- chẳng lẽ muốn truyền tống ta ra ngoài? Dựa theo quy củ của Hoàng Kim Cung, dường như là như vậy. Mỗi người chỉ có thể lấy được ba bảo vật. Từ xưa đến nay không biết còn có ai giống mình không, được đến ba bảo vật, có hai là đồ dùng của nữ nhân, còn một thì...ặc, cũng là nữ nhân sử dụng tốt nhất!

Trong lòng nghĩ vậy, Tần Lập liền niệm khẩu quyết chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, tuy không biết làm thế có ích lợi gì không, nhưng Tần Lập vẫn làm theo bản năng.

Hoa mắt một cái, Tần Lập bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, mình...không ngờ lại ra hậu viện của Hoàng Kim Cung!

- Ha ha ha ha!

Tần Lập cuối cùng cũng không kìm lòng được cất tiếng cười to. Từ khi đi vào Hoàng Kim Cung, cuối cùng cũng có một việc khiến hắn cảm thấy thoải mái. Đồng thời, trong lòng Tần Lập lại dâng lên một ý nghĩ quái dị, chiến kỹ mình tu luyện, có thể có quan hệ gì đó với Hoàng Kim Cung hay không?

Nếu nói không hề quan hệ, Tần Lập chết cũng không tin. Không quan hệ sao hắn có thể tiến vào trong Hoàng Kim Cung này dù không tham gia giải đấu Chí Tôn? Không có vấn đề gì sao có thể lấy được ba kiện bảo vật kia, lại còn bị truyền đến vườn sau của Hoàng Kim Cung nữa?

Tần Lập lững thững đi tới. Thực vật hai bên đường tản ra linh khí kinh người khiến Tần Lập giật mình không thôi. Hơn nữa Tần Lập không ngờ lại thấy loại linh thảo cuối cùng trong Bạo Nguyên Đan!

Ngay tại đằng trước, bên phải, không ngờ...có trên trăm gốc! Vô số linh khí bốc lên từ trên linh thảo đó, ít nhất cũng có vạn năm tuổi rồi!

- Lão tử phát tài rồi!

Tần Lập hét lên một tiếng, vọt lên, đạp trên mặt đất trải hoàng kim, trực tiếp vọt tới vùng linh thảo trước mặt. Nhìn gốc cây như được thúy ngọc tạo thành kia, ánh mắt Tần Lập sáng lên như sao Kim. Tình cảnh này sợ có là Thánh nhân cũng không nhịn được mà cười to!

Hậu viện của Hoàng Kim Cung rất lớn, mỗi một gốc linh thảo, mỗi một gốc hoa mỗi một cái cây cũng không có một vật phàm nào!

Những cái cây cao ngất hai bên đường kết đủ loại trái cây, tản ra hương thơm thấm vào lòng người. Linh khí lưu động trên mặt khiến người ta không thể kìm được muốn hái một quả nếm thử.

Tần Lập vươn người lên, nắm lấy một quả cây màu lục, lớn bằng nắm tay, trong suốt, sáng ngời. Cảm giác tinh tế này giống như đang nắm một khối ngọc ấm ôn hòa vậy.

Tần Lập một ngụm cắn xuống, một chất lỏng với hương vị ngọt ngào đến tột cùng chảy xuống cổ họng, đồng thời viên tinh hạch màu tím trong đan điền đột nhiên đại phóng quang hoa!

Hai ba miếng ăn hết quả cây này, Tần Lập cảm giác thân thể mình dường như có cảm giác trương nở ra, thân thể như sắp bị linh khí khổng lồ bất thình lình bành trướng phá thân thể mà ra.

Tần Lập bị dọa mất hồn mất vía, điên cuồng thi triển ra chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn ngay tại hậu viện Hoàng Kim Cung, cầm Ẩm Huyết thần kiếm, cuồng luyện suốt mấy canh giờ. Mắt thấy mặt trời từ phương Đông mãi cho đến khi ngả về Tây, Tần Lập mới đổ mồ hôi đầm đìa mà dừng lại, tinh thần vẫn tràn đầy như trước, không có một chút cảm giác mỏi mệt nào!

Nhưng làn da vốn trắng mịn như da trẻ con lại chảy ra một lớp chất màu xám, Tần Lập biết, đây là công hiệu sau khi dùng quả cây màu xanh biết kia, không ngờ lại thối luyện lại thân thể mình một lần!

Cảm giác cả người khó chịu, Tần Lập chạy đến một cái hồ nước cách đó không xa, mời vừa muốn đi xuống tẩy rửa thân mình bẩn thỉu, lại đột nhiên trợn mắt há mồm phát hiện, thì trong phạm vi hồ nước rộng trăm mét này chứa...đều là nước hồ mà mình đặt Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên trong đó. Đây là nước do linh khí chuyển hóa thành!

Việc này...cũng quá thần kỳ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.