🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tâm tình Tần Lập vô cùng buồn bực, tâm nói ngươi chạy ngươi cứ chạy còn quay về làm cái gì? Ta chỉ là một người đi ngang qua thôi, được không hả?

- Hắc...hắc đại ca...ngươi đuổi theo ta làm gì? Chính chủ ở phía sau ngươi kìa!

Tần Lập la lớn.

- Lão tử ăn ngươi trước rồi tính!

Hắc đại hán dường như nhận chuẩn Tần Lập, thân thể cao lớn lập tức phi nhanh quả giống như là một chiếc xe tăng đang chạy tốc độ nhanh nhất, đuổi theo phía sau không bỏ.

- Ngươi...con mẹ nó thật khốn nạn!

Tần Lập mắng một câu, tiện tay rút Ẩm Huyết Kiếm, xoay người. Một đạo kiếm khí bổ tới hắc đại hán.

Thần kiếm uy, cho dù hắc đại hán là linh thú hóa hình cũng không dám xem thường, lập tức cả kinh hai đấm một trước một sau đánh ra hai đạo kình lực va chạm cùng một chỗ với kiếm khí phát ra một tiếng nổ lớn.

Tiếp theo chỉ thấy trên một nắm tay của hắc đại hán bị một vết thương rất sâu. Hắn sửng sốt, lập tức phẫn nộ điên cuồng, gầm lên xông tới Tần Lập.

Tần Lập lạnh lùng cười, thầm nghĩ cô gái kia nhìn qua dường như không có địch ý với mình. Nếu lấy hai đánh một thì còn sợ nó cái rắm a!

Trong lòng nghĩ, trường kiếm vung lên tiếp đón hắc đại hán.

Quả nhiên cô gái kia không chút do dự gia nhập chiến đấu. Chiêu thức linh hoạt sắc bén hung hăng đánh tới hắc đại hán.

- Chết tiệt!

Hắc đại hán nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bỗng hóa thành một con gấu đen thật lớn cao chừng mười thước hạ xuống mặt đất. Một đôi tay gấu to lớn mạnh mẽ vỗ xuống đất.

Mặt đất cánh đồng hoang vu giống như bị động đất, rung lên dữ dội. Trong vòng phạm vi một trăm thước bắn lên hơn mười cỗ bùn đất tấn công hướng hai người trên bầu trời.

Sau đó thân hình con gấu lớn này bắt đầu xoay tròn trong nháy mắt hóa thành một cơn gió lốc màu đen cuồn cuộn bùn đất đầu trời mạnh mẽ hướng tới hai người.

Bùn đất cát đá đánh lên cương khí hộ thể của Tần Lập, lực lượng cường đại khiến Tần Lập không kìm nổi có chút kinh hãi. Tuy nhiên, càng là như vậy thì hắn lại càng cảm thấy sảng khoái.

Tần Lập thét *** một tiếng, trường kiếm bổ xuống. Một đạo kiếm khí chém tới gấu d8en.Nguồn: truyentop.net

Trong trời đất lập tức nổi lên cát bay đá chạy đầy trời, một cỗ lực lượng cường đại khuếch tán ra bốn phía.

Trên cánh đồng hoang vu rất nhiều dã thú chạy loạn bốn phía, xen lẫn chúng nó còn có không ít linh thú đồng dạng bị cỗ khí tức này làm sợ hãi dọa chạy.

Nơi nguy hiểm này đương nhiên là càng cách xa càng tốt.

Chiêu thức của cô gái kia hết sức khéo léo, uy lực cũng thật lớn. Hơn nữa có sự hỗ trợ của Tần Lập thì lấy hai đánh một rất nhanh khiến cho con gấu đen kia ở vào thế yếu.

Gấu đen thấy tình thế không ổn, phẫn nộ gầm lên một tiếng, rất không có phong độ vương giả quay đầu chạy mất.

Mà Tần Lập sau khi trải qua một hồi chiến đấu vui sướng, mồ hôi đầm đìa, tâm tình hết sức khoái trá mà nhìn cánh đồng hoang vu bị bọn họ tạo thành một đống hỗn độn không kìm nổi nở nụ cười.

Tuy nhiên đồng thời hắn cũng vì sự cường đại của linh thú gấu đen này mà cảm thấy kinh hãi. Hôm nay nếu không có cô gái này hỗ trợ thì hắn chỉ sợ cũng chỉ có thể giống như con gấu đen này, vô sỉ chạy thoát.

Tên này da dày thịt béo, kiếm thế linh hoạt sắc bén của mình đánh lên người hắn không ngờ chỉ có thể tạo thành một ít vết thương ngoài da, ngay cả gân cốt cũng không thương tổn. Không thể không cảm thán lực phòng ngự của con gấu lớn này quả thực khủng bố.

Cô gái kia cũng không rời đi mà là vẻ mặt vui sướng nhìn Tần Lập, hai mắt linh động xoay tròn, sau đó nhẹ nhàng thi lễ cất tiếng giòn tan:

- Cảm ơn cứu mạng của ngươi!

Tần Lập lúc này mới nghiêm túc liếc mắt đánh giá lại cô gái này, sau khi nhìn qua trong đầu tự dưng có suy nghĩ:

- Khó trách Trụ Vương lại bị Đắc Kỷ mê hoặc!

So sánh với cô gái này, mị lực của Bộ Vân Yên quả thực như là trò trẻ con!

Cái gọi là nhu mị trời sinh, thiếu nữ này khuôn mặt ngây thơ tới cực hạn, chỉ cần liếc mắt một cái thậm chí cũng không nhẫn tâm sinh ý khinh nhờn. Nhất là cặp mắt linh động vô cùng kiều mị, nhưng con ngươi lại trong suốt sâu thẳm như nước hồ thu.

Da mặt trắng như ngọc, vô cùng mịn màng, mũi dọc dừa môi anh đào, lông mi như vẽ. Nhìn nàng làm sao có ai nghĩ đó là một linh thú? Rõ ràng là một giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành!

Khó trách con gấu lớn kia vừa nhìn đã bị nàng mê hoặc, đúng thật là đẹp tới mức làm cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông. Trong những thiếu nữ Tần Lập từng gặp, cũng chỉ có Thượng Quan Thi Vũ có thể so sánh với nàng!

Trong mắt Tần Lập toát lên một tia kinh diễm, sau đó cười khổ nói:

- Ta chỉ là gặp đúng lúc. Cho dù không có ta ngươi đánh không lại cũng có thể chạy trốn, cảm ơn ta làm gì?

Con ngươi cô gái xoay tròn, phát ra một tiếng cười, nói:

- Tóm lại người ta chỉ là muốn cám ơn ngươi. Đúng rồi. Nơi cánh đồng hoang vu này không có dấu chân của người, ngươi tới nơi này làm gì? Nơi này rất nguy hiểm!

Tần Lập cười nhàn nhạt nói:

- Đến đây tự nhiên là có việc. Việc bị cuốn vào chuyện giữa các ngươi chỉ là vô tình, tại hạ vẫn là xin từ biệt!

Nói xong hắn liền xoay người muốn rời đi. Thực lực con gấu lớn kia rất khủng bố, mà cô gái này cũng không phải là hạng nhãi nhép. Hắn thật sự không muốn dính dáng nhiều với linh thú hóa hình. Nhất là hắn vẫn có cảm giác cô gái này dường như đối với mình...có chút khác thường!

- Này...ngươi...ngươi làm sao lại vậy? Ngươi có phải là nghe thấy Tử Hung kia nói ta là hồ ly nên sợ ta phải không? Đúng vậy. Bổn cô nương chính là linh thú, nhưng ta hiện tại đã hóa thành hình người, chẳng lẽ ngươi vì vậy mà chán ghét ta sao? Woa woa. Ta thật sự là đáng thương, ai cũng khi dễ ta.

Cô gái nói xong, đôi mắt đỏ lên, đáng thương nhìn Tần Lập làm ra bộ muốn khóc khiến cho tâm thần người ra rung động.

- Mị hoặc thật là lợi hại!" Trong lòng Tần Lập cả kinh, lập tức nói:

- Đâu có, đâu có!

- Ta...ta muốn...

Cặp mắt linh động của cô gái chớp nhẹ vài cái, nói:

- Đúng rồi, ta muốn làm gì nhỉ? Đúng. Ngươi đừng nghĩ chuyển đề tài! Nói đi, ngươi có phải là chán ghét ta không?

- Cô nương sắc nước hương trời như vậy, làm sao ta lại chán ghét? Chỉ là chúng ta không quen biết, ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi. Hiện tại tự nhiên là ai đi đường nấy!

- Hừ! Cái gì mà không quen biết, ngươi còn từng đánh mông ta đó!" Cô gái oán hận nghĩ trong lòng, sau đó trên mặt lộ vẻ tươi cười, giọng nói êm tai:

- Đúng vậy! Dựa theo cách nói của ngươi thì: gặp nhau chính là có duyên. Vậy thì ở nơi này chúng ta gặp nhau coi là có duyên, chúng ta kết bạn cùng đi, được không?

- Quỷ mới muốn kết bạn cùng ngươi!" Tần Lập nghĩ trong lòng, liên tục lắc đầu, chỉ vào dãy núi phía xa xa, nói:

- Ta muốn đến núi kia, ngươi cũng muốn đi sao?

Cô gái nhìn thoáng qua hướng Tần Lập chỉ, không chút do dự dùng sức gật đầu, nói:

- Đúng, đúng! Ta cũng muốn là đi tới đó!

Trán Tần Lập nổi lên vài vạch đen, Tần Hàn Nguyệt lúc trước từng nói rõ ràng với hắn: Tháng sáu hàng năm, tất cả linh thủ đều sẽ tự động rời khỏi hẻm núi lớn đó.

- Như thế nào hồ ly này còn dám chủ động đi vào đó?

Nghĩ vậy, Tần Lập nói:

- Ngươi không biết hẻm núi đó vào tháng sáu hàng năm tất cả linh thú đều sẽ rời đi hay sao? Không ngờ còn muốn theo ta đi vào?

- Chúng nó rời đi đâu có liên quan gì tới ta? Ta muốn đi vào thì đi a!

Cô gái vẻ mặt "đúng là như thế", nói.

Tần Lập lúc này hoàn toàn hết lời, nói:

- Ngươi muốn đi theo thì đi. Tuy nhiên nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta!

- Không sợ! Không sợ!

Cô gái vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, vẻ mặt tự tin nói:

- Có ta bảo hộ ngươi, sẽ không xảy ra chuyện!

- Này, nhân loại. Ngươi tên là gì hả?

- Tần Lập!

- Thật khó nghe!

- Ngươi năm nay bao lớn?

- Ngươi là người ở đâu hả?

- Ngươi không quan tâm tới ta. Ô ô...

Tần Lập rất bất đắc dĩ nhìn tiểu hồ ly trên đường lải nhải không ngớt, nói:

- Ngươi làm sao nói nhảm nhiều như vậy? Ngươi không chút nào giống linh thú a?

- Ồ, thật không? Ta thật sự không giống linh thú à? Vậy thì giống cái gì?

Cô gái bỏ qua câu đầu của Tần Lập vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng hỏi Tần Lập.

- Đại vương nói nhảm.

- Ngươi phân biệt đối xử ta!

Cô gái hiển nhiên có đủ hiểu biết ngôn ngữ nhân loại, bất kì câu nói nào của Tần Lập nàng tuy không hiểu ý nghĩ bên trong nhưng sẽ cãi lại.

Nếu không phải lúc trước nghe cô gái này nói chuyện với một con gấu lớn, cho dù Tần Lập cũng căn bản không nghĩ đến đây là một con linh thú. Có một câu nói là Tần Lập nói thầm trong lòng:

- tiểu nha đầu này thật sự không giống như một linh thú.

Tần Lập trợn trắng mắt, không để ý đến nàng, đi thẳng đến phía trước. Cô gái đi sau hắn nhăn mặt thành quỷ, bĩu môi nói:

- Nam nhân hẹp hòi! Hừ! Thật hẹp hòi.

Đường đi có một cô gái nói nhảm nhiều như vậy nhưng thật ra lại đỡ tịch mịch rất nhiều, tuy nhiên đồng dạng cũng không có bao nhiêu cơ hội bên tai được thanh tịnh.

Tần Lập cảm giác cô gái này giống như một đứa bé hiếu kì, nàng hết sức tinh thông ngôn ngữ nhân loại nhưng đối với đạo lí đối nhân xử thế thì lại không biết chút nào, hơn nữa luôn quấn quít Tần Lập hỏi một số chuyện.

Bị nàng quấn quít, Tần Lập không có biện pháp nào cũng kể một số việc mình từng trải qua. Cô gái thi thoảng lại trợn to mắt, hết sức giật mình đối với chuyện ngươi lừa ta gạt giữa nhân loại.

- Nhân loại các ngươi thật phức tạp! Giữa các linh thú đều có bản địa, chỉ cần không xâm phạm lẫn nhau thì không có bất cứ chuyện gì. Tuy nhiên, chiến đấu giữa linh thú cũng đồng dạng hết sức tàn khốc. Vào lúc ta hóa hình thiếu chút nữa bị đánh lén mà chết, may mắn là được người cứu.

Cô gái như là nhớ lại cái gì, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vài phần ngượng ngùng, còn có vài phần xấu hổ, sau đó nói:

- Linh thú tu luyện rất khó, tuy nhiên sau khi hóa hình có được thân thể kinh mạch giống nhân loại thì tốc độ tu luyện liền trở nên rất nhanh. Lần này ta đi ra chính là muốn rèn luyện mình, khiến cho bản thân nhanh chóng cường đại!

- Đúng rồi. Ngươi tên là gì?

Đã trải qua ba, bốn ngày rốt cục Tần Lập mới nhớ tới vấn đề này.

- Hừ. Ta còn tưởng ngươi vĩnh viễn cũng không hỏi tới!

Cô gái giận yêu kiều nói:

- Ngươi nhớ cho kĩ, ta là Lệnh Hồ Phi Nguyệt! Thế nào, đây là gia gia ta đặt đó. Gia gia ta rất có học vấn, dễ nghe đúng không? Không được quên đó!

- Dễ nghe!

Tần Lập dứt khoát gật đầu, hỏi:

- Ngươi họ Lệnh Hồ?

Cô gái gật đầu nói:

- Chúng ta đều là hồ ly, tổ tiên của ta cảm thấy được dòng họ này của nhân loại gần với chúng ta nhất vì thế liền lấy làm dòng họ của chúng ta!

Tần Lập không nói gì, tuy nhiên tiếp theo hắn cũng đồng dạng hỏi ra một vấn đề khiến cô gái im bặt:

- Đúng rồi, ngươi là hồ ly bản địa hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.