Người đi hết sạch, bên trong tiểu viện rách nát, chỉ còn lại có mẹ con Tần Lập, Tần Hàn Nguyệt cau mày, trong ánh mắt còn mang theo vài phần mờ mịt.
- Mẹ, người làm sao vậy?
Tần Lập nhẹ giọng hỏi, trong ánh mắt mang theo vài phần thân thiết.
Hắn biết, một đời này mặc kệ thế nào, người phụ nữ cực đẹp trước mắt này, sẽ không vứt bỏ hắn! Có thể để một người phụ nữ nhu nhược không chút sợ hãi xông lên đối mặt với đao thương máu tanh, ngoại trừ lòng mẹ ra, Tần Lập thật không nghĩ ra cái khác.
- Đi thôi, chúng ta về phòng rồi nói.
Giọng Tần Hàn Nguyệt lộ ra một hơi uể oải, dường như cũng không có cảm động cùng vui mừng như người ta nghĩ.
Tần Lập nao nao, trí nhớ về ông ngoại Tần Hoành Viễn ở trong đầu ít tới đáng thương, gần như chưa hề có chút ấn tượng nào, nhưng mà nhìn biểu hiện của mẫu thân Tần Hàn Nguyệt, dường như...không được tốt lắm!
Tần Hàn Nguyệt đi vào trong phòng, kéo Tần Lập ngồi xuống, sau đó một đôi mắt cực đẹp nhìn vào trong mắt Tần Lập, chậm rãi nói:
- Tiểu Lập, có một số việc, vốn mẹ định chờ con trưởng thành mới nói cho con biết, bởi vì đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi mà nói, có vài thứ vẫn nên không biết thì tốt hơn. Nhưng biểu hiện của con ngày hôm nay, thật là ngoài dự đoán của mẹ!
Tần Hàn Nguyệt nói, nhìn Tần Lập hàm ý sâu xa.
Trong lòng Tần Lập khẽ giật, thầm nghĩ lẽ nào lúc mình giết người biểu hiện ra ngoài quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nga-doc-ton/10704/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.