Linh Ngọc Tử nhìn Hải Long hâm mộ, nói thầm: 
“Tiểu tử, lần này ngươi thật có phúc, chờ tí, để ta lấy Thất Tu kiếm cho ngươi.” 
Nói xong, chạy nhanh về phòng Linh Thông Tử. Cơ hồ là trong thời gian hít thở vài cái, hắn đã trở lại. Tự tay đem Thất Tu kiếm đeo trên lưng Hải Long, thấp giọng nói: 
“Hết thảy cẩn thận, nhất định phải nghe lời tổ sư đó.” 
Hải Long hơi tha thiết nhìn các vị sư phó một vòng, mới vừa định nói, thì nghe Phiêu Miểu đạo tôn nói trước: 
“Đừng dài dòng nữa. Chúng ta đi thôi.” 
Một cỗ lực mênh mông dâng lên, tựa như bị đám mây bao vây, cảnh sắc trước mặt Hải Long biến đổi, đến khi hắn giật mình tỉnh lại, thì thấy rõ ràng mình đã ở trên không trung. Phiêu Miểu đạo tôn đang phiêu bồng ở bên cạnh hắn. Dưới chân là một mảnh mây thanh lam, mà mình đang dẫm lên, tựa như là mặt đất, không có gì khó khăn, tuy rằng ngọn núi xa xa không ngừng lướt qua người, nhưng Hải Long chỉ cảm thấy gió núi thổi vào ngây ngất. 
“Tiên nữ tỷ tỷ, tại sao người không cần phi kiếm cũng có thể bay lên bầu trời được.?” 
Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười nói: 
“Đàm Vũ, không phải vừa mới dặn ngươi, phải gọi ta là tổ sư mà. Ở Liên Vân tông so với ngươi thì ta thuộc hàng tam bối. Đạt tới cảnh giới này, sớm đã không cần phi kiếm, cho dù không có pháp bảo cũng có thể bay bổng nhẹ nhàng. Đám mây dưới chân này là ta dùng pháp lực biến ra, tên là Thanh Linh Vân. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nga-doc-tien/116586/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.