Giang Thừa ở lại Quảng Châu một ngày, hôm sau cùng Hà Thiệu quay về Tùng Thành.
Hà Thiệu lái xe chở về Giang Thừa khu nhà ven sông.
Hôm qua vừa báo người đến dọn dẹp, căn nhà hơn hai trăm mét vuông luôn luôn để trống.
Bố cục căn hộ rất đẹp, được thiết kế theo phong cách mở đón nắng gió, với cửa sổ kính thông từ trần nhà xuống tận sàn nhìn ra sông, không quá xa xỉ và phô trương.
Hà Thiệu vừa bước vào đã tấm tắc khen căn hộ này, đáng tiếc nhà thì đẹp nhưng ở một mình thì có hơi trống trải.
– Không định báo với người nhà à?- Tham quan xong căn nhà, Hà Thiệu hỏi- Thực ra cha mẹ và con cái làm gì có thù dai, cũng mười năm rồi, có vướng mắc gì thì cũng nên buông xuống rồi.
Giang Thừa lắc đầu không đáp, ngồi xuống sô pha.
Hà Thiệu thấy anh không muốn nói đến chủ đề này, nên liền thay đổi chủ đề khác:
– Căn nhà to thế này ở một mình cũng cô đơn, dự tính khi nào ổn định đây?
Vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh.
Mười năm tốt nghiệp, đa số bạn học trong lớp đã kết hôn sinh con, sự nghiệp và gia đình dần dần ổn định, mấy người độc thân còn lại không nhiều, anh và Giang Thừa được xếp vào số đó.
– Gặp ai thích hợp rồi tính.
Trông có vẻ không muốn nói thêm.
Hà Thiệu gật đầu, không hỏi thêm nữa, ở chơi một lát rồi về.
Qua cửa sổ, Giang Thừa nhìn cảnh nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-chi-minh-em/1876480/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.