Sau khi tắm xong anh tìm kiếm khắp phòng, quan sát tỉ mỉ ở những nơi mà anh cho rằng anh có thể cất chiếc nhẫn nhưng vẫn không thấy đâu cả. Anh nhớ rất rõ là đã cất nhẫn trong phòng ngủ nhưng cụ thể ở đâu thì anh lại không nhớ ra.
Anh chán nản ngồi xuống ghế, quả thật lúc này cứ tiếp tục tìm kiếm cũng không phải cách. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô để tránh bị mẹ anh phát hiện.
Cô đang nấu ăn thì nhận được điện thoại của anh, cô tinh tế xin phép mẹ chồng lên phòng có chút việc. Cô gõ cửa phòng, anh biết là cô nên liền nói:
\- Cô vào đi.
Cô hơi lo lắng nhìn anh:
\- Anh gọi em có việc gì vậy ?
Anh bước về phía cô, vẻ mặt anh cũng có phần bối rối nhưng vẫn rất điềm tĩnh:
\- Tôi không tìm thấy chiếc nhẫn, giờ phải tìm cách nói với mẹ thôi.
Cô đưa mắt nhìn anh, suy nghĩ hay ho nào đó lập tức hiện ra trong đầu cô. Cô khẽ mỉm cười hỏi anh:
\- Anh có băng cá nhân không ?
Anh ngạc nhiên nhìn cô đáp:
\- Có, nhưng cô muốn làm gì ?
\- Đưa cho em đi. \_ Cô dịu dàng nói.
Tuy rất tò mò về suy tính của cô nhưng anh cũng lấy băng cá nhân đưa cho cô. Cô mỉm cười xòe bàn tay nhìn anh:
\- Đưa tay trái của anh cho em.
Anh khẽ nhíu mày nhìn cô nhưng vẫn tiếp tục làm theo. Cô nhẹ nhàng nắm bàn tay của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vong-den-ben-em/2295695/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.