Xem ra cách dùng lời "dụ dỗ" của anh đã có hiệu quả. Anh thoải mái nằm xuống giường rồi cất giọng:
\- Vậy thì ngủ thôi.
Cô vẫn còn e dè nên cứ ngồi ngay ra mà chưa dám nằm xuống. Anh xoay người về phía cô, khẽ ngước mắt nhìn cô:
\- Sao cô còn ngồi đó ? Cô muốn ngủ ngồi sao ?
Câu hỏi của anh khiến cô bối rối, cô không thể để anh biết cô đang rất ngại ngùng. Nhưng thật ra anh thừa biết rằng cô đang ngại. Cô lấy hết can đảm nằm xuống bên cạnh anh, cố nằm cách xa nhau nhất có thể.
Một lúc sau Minh Nim bỗng cất lời, giọng nói của anh rất nhỏ nhẹ:
\- Him Lam.
Cô đang nhắm mắt nhưng chưa thể ngủ được vì cảm giác ngượng nghịu trong lòng vẫn không được thoải mái khi lần đầu ngủ "chung giường" với anh. Nghe tiếng anh gọi, cô khẽ mở mắt nhìn anh đáp:
\- Em nghe.
Anh có chút khoảng lặng trong vài giây rồi nói:
\- Thật ra, từ năm lên 3 tuổi tôi đã luôn ngủ một mình, trước giờ tôi không thích ngủ chung với người khác.
Cô bất ngờ nhìn anh, giọng nói trong trẻo đáp:
\- Em xin lỗi vì đã làm phiền anh.
Dứt lời cô ngồi dậy, động thái sắp đặt chân xuống sàn rời khỏi giường. Anh cau mày nhìn cô, anh không nghĩ cô lại hiểu sai ý của anh đến vậy. Anh vội nắm tay kéo cô lại. Do phản ứng không muốn cô rời khỏi giường nên anh đã không kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vong-den-ben-em/2295690/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.