Trước sự dứt khoác và nghiêm nghị của anh khiến anh ta chẳng còn cách nào khác. Hợp tác bao năm qua nên anh ta phần nào biết được tính cách của anh trong công việc. Anh đã nói một lời thì tuyệt đối không đổi lại. Có cố nài nỉ quả thật chỉ là bỏ công vô ích. Anh ta nắm chặt hai bàn tay thành hình nắm đấm, đôi mắt thể hiện rõ sự tức tối từ nỗi bất lực trước tình hình thực tại. Chẳng thể làm gì khác, hắn ta quay lưng rời đi.
Anh ta bước ra khỏi cửa với gương mặt hậm hực nên chẳng thèm nhìn đường mà cứ lao người bước thẳng ra. Xui thay anh ta đã vô tình xém đụng trúng một người đang bước đến cửa phòng, nhưng cũng may người đó phản ứng nhanh nhạy nên đã né được cú va chạm với anh ta. Nhưng vì sự cố diễn ra quá đột ngột nên trong lúc né sang một bên để tránh đụng trúng thì xấp tài liệu trên tay người đó đã rơi xuống đất.
Người đó vội cúi xuống nhặt tài liệu, anh ta như hoàn hồn nên lập tức khuỵu chân xuống nhặt tài liệu giúp. Anh ta vừa nói vừa ngước nhìn người mà xém chút anh ta đã đụng trúng:
\- Tôi vô ý quá, tôi xin lỗi.
Người đó cũng vừa nâng mặt nhìn anh ta vừa đáp:
\- Không sao.
Lại một lần nữa anh ta rơi vào trạng thái ngây người ra, ánh mắt mê mẩn nhìn chằm chằm người đối diện, lần này tim anh ta còn đập mạnh hơn lần trước. Sự vui mừng và cả hớn hở hiện rõ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vong-den-ben-em/2295594/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.