Không quan tâm đến thái độ của anh, cô tự mình băng bó vết thương rồi ngã lưng xuống ghế sofa ngủ. Anh lạnh lùng trở về phòng với cảm giác vô cùng bực tức khó chịu. Họ cứ ảm đạm với nhau qua từng ngày dài. Chỉ khi nào có việc cần nói thì mới nói với nhau đôi câu rất ngắn gọn. Khi cô làm việc gì không vừa ý thì anh lại mạnh tay xô cô ngã hay thậm chí là tát vào gương mặt xinh đẹp ấy. Nhưng cô không sợ, cũng chẳng phản kháng hay nói gì, cô đã mất dần đi sự phản kháng và chẳng còn hơi sức để lên tiếng với một người không nói lý lẽ như anh.
Về chung một nhà với anh đã hơn nửa năm nhưng chẳng hơn mười lần anh về nhà sớm. Việc ở công ty chẳng thể kéo dài đến tận 1-2 giờ khuya, chỉ là anh không muốn về nhà, không muốn gặp mặt cô. Những điều âm thầm nhưng rõ ràng trước mắt đó cô hoàn toàn nhận ra và hiểu gì sao anh làm như vậy. Cô và anh kết hôn với nhau thực chất không tồn tại hai chữ "tình yêu". Cô không yêu anh và anh cũng chẳng hề yêu cô, thậm chí còn hận cô, ghét bỏ cô. Nhưng cô tôn trọng cuộc hôn này vì ba mẹ, vì anh trai của cô nên cô luôn cố gắng làm tròn bổn phận người vợ trong gia đình.
Hôm nay cô vẫn như mọi ngày, cô vẫn làm việc nhà quần quặt từ sáng đến chiều tối. Căn nhà rộng lớn nhưng chỉ có một mình cô dọn dẹp nên cứ dọn mãi mà chẳng thấy xong xuôi. Đã qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vong-den-ben-em/151004/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.