Con không muốn đi học đâu! Con ở nhà chơi với Gạo cơ!
Cam dậm dậm chân, vai đã đeo sẵn balo đồng phục đã đầy đủ nhưng nhất quyết không chịu đi học.
Mẹ Lan phải bế Gạo sang nhà rồi thủ thỉ mãi cậu nhóc mới bĩu môi rơm rớm nước mắt mà ngoan ngoãn leo lên xe ngồi để bố chở đi học.
Trường mẫu giáo không quá xa nhà, đi khoảng gần một cây số đã đến nơi, cậu nhóc vẫn đang giận dỗi không chịu đi xuống xe. Bố Chí bất lực mà miễn cưỡng cười một cái với giáo viên chủ nhiệm của Cam.
- Hay bố chở con về đi, con ở nhà coi chừng bé Gạo cho.
Bố Chí bỗng nghĩ được điều gì đó liền nhe răng cười thầm.
- Cam nè, bé Gạo nói bé chỉ thích ai học thật giỏi còn ai học kém bé ghét lắm.
Đại cục được tháo gỡ, cậu hoảng hốt nhảy xuống xe máy gỡ mũ bảo hiểm ra rồi nhét vào tay bố mình : - Bố bảo Gạo là con học rất chăm đấy!
Cô giáo cũng cười tươi chào phụ huynh, đôi tay búp măng đưa ra dắt tay Cam vào trong lớp học.
Thời gian trôi qua nhanh như gió thoảng, Cam đứng cạch cô giáo, tay cầm viên kẹo hình vuông một tay thì giữ quai cặp. Đợi gần mười lăm phút rồi nhưng vẫn không thấy bố hay mẹ qua đón. Cậu tức giận rồi !
- Cô ơi, con tự đi bộ về được không?
- Không đâu con, con đợi một chút nữa rồi bố hay mẹ con qua đón ngay đấy.
- Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vo-tu-be/2815526/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.