Cô bỏ về trước lần này cô đi xe bus về. Về đến nơi thì thấy xe của Nguyên và chủ xe đang đứng trước cửa nhà.
- Sao không chờ anh về cùng?
- Em với anh có liên quan gì đến nhau không?
Nguyên thấy hơi hoảng vội nắm lấy vai cô, cảm giác đau nhói trong lồng ngực khiến anh càng nhận ra được một cái gì đó rất khác với cô bé mà thường ngày anh gặp.
- Anh với em đang yêu đương sao lại không có liên quan.
- Em nói thật nhé, từ cái hồi lớp ba đấy hai anh em mình thân thiết rồi lớp bốn thì gần gũi hơn nhưng em nói anh nghe này... hai chúng ta không có đến một câu tỏ tình thì quan hệ bây giờ cũng chẳng khác gì là anh em hàng xóm.
- Em nói thế là có ý gì! Giờ em phủi quan hệ với anh! Nếu em muốn có một câu tỏ tình thì bây giờ anh nói cho em nghe, em muốn nghe bao nhiêu thì anh nói bấy nhiêu! Chứ đừng như này... anh...
- Anh có tư cách gì để nói như thế?
Phương nhàn nhạt nói, mắt cô không còn mấy tia tình cảm với người bạn trai hơn mười mấy năm này. Nếu lúc đó chỉ cần anh ấy nói " đấy là bạn gái tao " hoặc chỉ cần là " Người yêu tao đấy, mày đừng có như thế "... Chỉ cần vậy, thực sự chỉ cần câu nói đó cũng khiến cô vui vẻ cả một ngày.
Nhưng không anh không nói còn ngồi đó mặc kệ cho cô ta làm gì thì làm, kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vo-tu-be/2815464/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.