Nếu anh không nhớ ra thì em có chia tay với anh không?
Phương thẫn thờ nhớ về câu hỏi sáng nay của Nguyên. Cô không hiểu, càng không thể nghĩ được tại sao anh lại hỏi vậy. Cô vẫn nhớ như in lúc anh ở trước mắt mình, một quầng thâm khó che giấu cùng với bộ dáng thất thường.
Anh bị sao vậy?
Từ lúc câu nói ấy được thốt ra, cô cũng không gặp được anh. Đã trải qua được gần một tuần rồi, cô sốt ruột không tả được. Từ trường đến nhà, hay từ nhà cô sang nhà anh cũng không gặp được.
- Mẹ, dạo này anh Nguyên có sang nhà mình không?
- Thằng bé có sang nhưng toàn lúc con ngủ với tắm thôi.
- Vậy ạ.
- Hai đứa lại có vấn đề gì à?
- Hôm bữa... anh Nguyên hỏi con là anh ấy không nhớ ra thì con có chia tay không? Con không biết sao anh ấy lại nói vậy.
- Dạo này con có gần với bạn nam hay đàn anh nào trong trường không?
- Con không.
Cô nằm bò ra sofa, tay cầm bịch bánh quế ăn rồi nhìn về phía mẹ đợi câu trả lời của mẹ Lan.
- À... Thằng bé đang lo lắng đấy, con thử nói chuyện với nó xem nhỡ đâu nó đang hoang mang luôn ấy chứ.
Phương ngồi bật dậy, nhìn mẹ. Hiện tại cô không hiểu là thật, cô đâu làm gì. Không giận dỗi, không thân cận với ai chỉ có quen thân với Linh.
- Con à, trong tình yêu đôi khi vẫn cần sự chắc chắn nếu không sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vo-tu-be/2815455/chuong-38.html