Liêu Gia Hâm tống tiền, báo cảnh sát là đủ để cho hắn ta vào tù rồi.
Nhưng mẹ tôi nghe vậy, lại vội vàng xua tay.
"Sao có thể báo cảnh sát được? Nếu như nó thật sự tung video của em con lên mạng, thì chúng ta còn mặt mũi nào nữa?"
Chuyện bố mẹ tôi cưng chiều Tống Miểu Miểu, thì cả khu phố này ai ai cũng biết.
Họ thường xuyên dẫn Tống Miểu Miểu tham gia các buổi tiệc rượu, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài, quả thực rất mất mặt.
Tôi liền chìa hai tay ra, nói với họ, tôi bó tay rồi.
"Không muốn báo cảnh sát, vậy thì đưa tiền cho người ta đi."
Không ngờ mẹ tôi lại khó xử nói với tôi.
"Vi Vi, thật ra 2 năm nay công việc làm ăn của bố con gặp chút vấn đề, gia đình cũng không còn giàu có như trước nữa."
"Đừng nói là 3 triệu tệ, mà ngay cả 30 vạn tệ cũng khó khăn."
Bà ấy nhìn tôi, ấp úng nói.
"Vi Vi, mẹ biết, những năm qua gia đình đã đối xử tệ với con, nhưng mà, chúng ta thật sự không còn cách nào khác."
"Con còn nhớ chú Trần mà trước kia hay đến nhà mình ăn cơm không? Vợ chú ấy mất cách đây 2 năm rồi, chú ấy vẫn luôn muốn tìm một cô gái để kết hôn."
"Mấy hôm trước, chú ấy có nói là, cũng khá là thích con."
Tôi kinh ngạc nhìn bà ấy: "Mẹ, chú Trần có thể làm bố con rồi đấy."
Mẹ tôi lại nắm lấy tay tôi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phuc-han/3575655/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.