Thấy tình hình căng thẳng, tôi liền lên tiếng hòa giải.
"Bố mẹ, hai người đừng tức giận nữa, con nghĩ, có lẽ Miểu Miểu chỉ là thích chiếc vòng cổ đó, nên mới lấy ra chơi thôi."
"Dù sao thì, con bé cũng thường xuyên tự ý vào phòng con lấy đồ."
Bố tôi thuận theo đó mà xuống nước: "Miểu Miểu, chiếc vòng cổ đó rất quan trọng với mẹ con, con trả lại cho mẹ trước đi, mấy hôm nữa bố sẽ mua cho con cái khác."
Điều này có hơi làm khó Tống Miểu Miểu rồi.
Chiếc vòng cổ đó đã sớm bị cô ta đem đi bán lấy tiền bao nuôi trai bao rồi, làm sao mà trả lại cho mẹ tôi được?
Tống Miểu Miểu trừng mắt nhìn tôi.
"Mày cố ý đúng không? Mày cố ý muốn hại tao!"
Tôi tỏ vẻ vô tội.
"Miểu Miểu, chị không hiểu em đang nói gì."
"Chính em tự vào phòng, tự lấy vòng cổ, sao lại biến thành chị hại em?"
Mẹ tôi cũng dịu giọng nói: "Miểu Miểu, con muốn gì thì cứ nói thẳng với mẹ. Con trả vòng cổ lại cho mẹ trước được không?"
"Chiếc vòng cổ đó là bố con mua từ Brazil về, rất đắt tiền."
Tống Miểu Miểu mếu máo, ấp úng không nói nên lời.
Dưới sự truy hỏi của bố mẹ, cô ta bỗng nhiên chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Bố tôi nhíu mày đi tới. "Sao vậy? Miểu Miểu, con ăn nhầm cái gì à, khó chịu sao?"
Sau khi quen Liêu Gia Hâm, Tống Miểu Miểu ngày càng to gan, có hôm còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phuc-han/3575651/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.