Vậy mà, đến cuối cùng ông cụ vẫn không thể đợi được cha trở lại. Qua đời trước một ngày, ông nhìn thấy Lý Hạo đứng ở một bên, còn nói: "Cha ngươi kia khốn kiếp, thế nào lại chậm chạp . . . . . ." Đến buổi tối, liền sốt cao không lùi, khó thở, sau nửa đêm bắt đầu không ngừng mê sảng. Ta nằm sấp tới bên môi ông cụ, chỉ nghe thấy vài câu lặp đi lặp lại"Tỷ tỷ, ta không phải quên gốc. . . . . ." ". . . . . . Cha, nhi tử bất hiếu. . . . . ."
Lòng ta bỗng nhiên cảm thấy chua xót vô cùng, lại gần bên tai ông cụ nói: "Gia gia, người không có lỗi với tất cả mọi người."
Lúc tờ mờ sáng, người một nhà đều vây tụ ở trước giường ông cụ hấp hối, Tam thúc quỳ xuống đất khẽ gọi: "Cha, đợi đại ca một chút!"
Ông cụ chỉ còn dư lại một chút hơi sức, chúng ta đều biết ông ấy đang đợi, chờ gặp hắn người nhi tử duy nhất không ở bên người một lần cuối cùng. Nhưng trời cao luôn luôn keo kiệt không ban ơn cho kẻ nào — đặc biệt là thời gian. Ông cụ lẳng lặng ra đi trong ánh nắng tinh mơ.
Lúc cha đến, cũng chỉ nhìn thấy hiện ra trước mắt tràn đầy màu trắng — đường đi lều rạp cùng cờ hiệu ở trước cửa, đồ tang trên người chúng ta và khăn tang cài trên tóc, nội đường trước quan tài rũ xuống màng trướng cùng bức trướng tế. . . . . . Cha "Bùm" một tiếng quỳ gối trước linh cữu, đau đớn kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/56220/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.