Đại tiểu thư cũng không phát hiện nàng thỉnh thoảng mất hồn mất vía, chắc là bởi vì Thập Tứ gia bọn họ xảy ra chuyện rồi. Trước kia Đại tiểu thư cũng không cho Thập Tứ gia sắc mặt tốt, lúc này lại đến trong phủ hắn thăm hắn. Nghe nói Thập Tứ gia bị ăn hèo, cho nên lúc nhìn thấy hắn nằm úp sấp ở trên kháng. Đại tiểu thư thấy bộ dáng của hắn, liền cười nhạo một phen. Nàng cũng rất muốn cười nha, lại không quên lúc mới gặp hắn thật đáng sợ, nên đành nhịn xuống.
Không thèm nghĩ tới Phó Hoàn nữa, mấy tháng qua đi, trong lòng Đông Vân đã an tĩnh trở lại, ban đêm cũng không rơi lệ nữa. Đúng, nàng là nha hoàn, nghĩ nhiều thì nghĩ chuyện của chủ tử mới là đúng đắn. Chẳng hạn như, Thập Tứ gia tốt lắm, Thập Tam gia hình như còn muốn làm hư chuyện, Đại tiểu thư hẹn muốn đi gặp hắn. Cũng may lão gia tìm đến Đại tiểu thư nói chuyện, làm trễ canh giờ. Đại tiểu thư dường như cũng đã quên chuyện này, đuổi nàng đi ngủ (tiểu thư không thích nha hoàn trực đêm buổi tối, cho nên nàng đều trở về phòng mình bên sườn viện ngủ). Ngày hôm sau qua giờ dần đến giờ mão thì nàng nghe bên ngoài có tiếng động, khoác áo rời giường, lại thấy Đại tiểu thư quấn áo choàng mới vừa đẩy cửa vào trong phòng. Nàng lập tức hiểu nàng là suốt đêm không về! Tối hôm qua nàng đi đâu? Đã hẹn Thập Tam gia trước đó, chín phần mười là đến nơi hẹn đây. . . . . .
Nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492069/chuong-38-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.