Chương trước
Chương sau
Hoàng cung không còn là một nhà giam trên khái niệm trừu tượng, với ta mà nói, nó đã là nhà giam trên thực tế. Ta cùng thế giới bên ngoài, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, mỗi ngày có thể thấy người, luôn là mấy người đó. Nếu như không phải Đức Phi nói cho ta biết, ta sẽ không biết nàng cự tuyệt tiếp nhận tôn hiệu "Hoàng thái hậu", cũng không chịu từ Vĩnh Hòa cung chuyển ra, đến chỗ Hoàng thái hậu nên ở Ninh Thọ cung, mà cùng lúc đó, Hoàng đế cũng không cho phép Thập Tứ tới gặp mẫu thân của hắn. Bọn họ song phương cứ giằng co, không ai chịu nhượng bộ. Mỗi ngày lúc thỉnh an sáng sớm, ta gặp được cũng chỉ là mẫu thân không đếm xỉa cùng nhi tử làm theo thông lệ nhạt nhẽo.

Hai tháng qua đi, sách ta mang theo đã xem xong rồi, lúc này không có biện pháp bổ sung. Vì vậy đa số thời gian, ta chỉ có thể ngẩn người. Có lúc sẽ nghĩ, có lẽ ta cả đời đều sẽ trải qua như vậy.

"Phúc tấn, phúc tấn." Đông Vân gọi ta. Ta không biết nàng vào lúc nào, nàng đi đường thế nào không có tiếng động, ở tại trong cung này, mọi người đều bắt đầu quỷ mị như nhau. Nàng cắn cắn môi dưới, nói: "Phúc tấn, vừa rồi em ở bên ngoài, nghe nói Thập Tam gia tới thỉnh an nương nương."

Ta ngồi dậy, vội hỏi: "Bây giờ hắn đang ở đâu?"

"Hình như vừa tới một lát. Chỉ là Thập Tam gia nán lại không lâu, lúc này có lẽ muốn đi rồi." Nàng trả lời.

Ta đi giày vào vừa chạy ra ngoài, Đông Vân đuổi theo ra tới: "Phúc tấn, người đi bên cửa nhỏ phía tây đi, chỗ đó hiện tại chỉ có một tiểu thái giám trông coi."

Ta nghe theo lời của nàng mở cửa đẩy tên tiểu thái giám kia ra, một đường chạy như điên, vòng qua một rừng cây, rốt cuộc nhìn thấy nóng dáng mặc áo mãng bào."Thập Tam!" Ta lớn tiếng kêu, dưới chân cũng không dừng lại, xông thẳng đến cạnh hắn.

Thập Tam đỡ ta một cái, ta thở không ra hơi, túm lấy cánh tay hắn mới có thể đứng vững. Không đợi ta lên tiếng, liền nghe hắn nói: "Thập Tứ đệ hiện tại không sao, tính khí cũng nóng nảy như trước kia."

Hắn biết ta muốn hỏi cái gì. Ta ngẩng đầu cười cười với hắn, buông hắn ra đứng thẳng lên.

Hắn lại nói: "Qua ít ngày, lúc đưa Hoàng A mã từ tử cung đi Tuân Hóa, có lẽ các ngươi có thể gặp nhau."

"Đa tạ ngươi." Hắn nói như vậy, đó là sẽ giúp một tay. Giúp ta không biết sẽ mang đến phiền toái gì cho hắn, mặc dù băn khoăn, ta cũng sẽ không cự tuyệt, bởi vì đã không còn biện pháp khác. Ta phải gặp Thập Tứ một lần.

"Bộ dạng của ngươi xem ra không tốt. Không sao chứ?" Hắn nhìn ta, lo lắng hỏi.

Ta cười nói: "Không có việc gì. Ngày trôi qua nhàm chán một chút mà thôi. Ta đi về, nán lại lâu sẽ gây ra rắc rối cho ngươi."

"Hàm nhi!" Hắn kéo ta.

Ta kinh ngạc quay đầu lại, hình như hắn chưa bao giờ gọi ta như vậy.Hắn buông tay ra, cười nói: "Chăm sóc cho mình thật tốt."

Ta gật đầu một cái, cười phất phất tay với hắn, liền theo đường cũ trở về.

Kinh Thành tới cảnh lăng Tuân Hóa ước chừng ba trăm dặm, nhiệm vụ khiêng quan tài từ tử cung đi do bảy ngàn chín trăm sáu mươi danh phu phân ra làm sáu mươi nhóm nâng. Dọc theo đường đi, Hoàng đế dẫn Chư Vương đại thần hộ vệ linh giá, Hoàng thái hậu lại dẫn hoàng hậu, phi tần cùng nữ quyến đi một con đường khác, gần tối đến Đình Túc hội hợp. Trên đường, sớm tối mỗi ngày đều làm nghi thức tế lễ. Đi qua Tử cung, trong trăm dặm quan viên văn võ đều phải tới quỳ nghênh. Mồng một tháng tư đại đội tới cảnh lăng, linh cữu hoàng đế đặt ở an điện.

Gần đây Hoàng thái hậu bị bệnh suyễn, mùa xuân phát bệnh càng nhiều hơn, một đường chống đỡ, đến Tuân Hóa liền khó có thể duy trì được nữa. Buổi sáng nàng đến tử cung bái lễ dâng hương xong, sau đó mới bố trí ổn thoả, sau khi ăn xong uống thuốc, thật vất vả mới có thể đi vào giấc ngủ.

Ra khỏi Kinh Thành, giữa những nữ quyến không có phân cách giống như trong cung, có lúc ta có thể cùng Hoàn Nhan các nàng nói chuyện, còn gặp được tiểu muội. Mấy ngày nay, đều là tiểu muội giúp ta chăm sóc Đông Đông. Nhớ tới Đông Đông, hôm nay ta còn chưa có thấy nàng, trong lòng khó tránh khỏi có chút nhớ, liền muốn đến chỗ tiểu muội xem nàng. Ra khỏi tẩm cung tạm thời của Thái hậu, lại nghe thấy dưới bậc thềm có người lớn tiếng ồn ào.

"Thập Tứ gia, Thái hậu đang nghỉ trưa. Ngài vẫn là trở về đi, tránh cho kinh động từ giá."

"Đồ khốn kiếp, tránh ra! Gia hôm nay không thể không gặp mẫu phi, xem ai dám cản gia!" Tiếng nói này, không phải Thập Tứ thì là ai! Ta xuống dưới bậc thang nhìn về phía đó, bèn thấy trên đất trống trước điện mười mấy tên thị vệ bao vây xung quanh Thập Tứ, chỉ là không dám tùy tiện lỗ mãng.

Ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không nghĩ nhiều trực tiếp chạy thẳng về phía hắn."Phúc tấn, ngài không thể. . . . . ." Một ma ma muốn kéo ta lại, ta nghiêng người tránh ra, một tên thái giám trẻ tuổi lại đi lên giang hai cánh tay ngăn ở trước mặt ta, ta túm được cánh tay hắn xoay vặn đến sau lưng của hắn, dồn sức đẩy hắn ra xa. Khi lao xuống bậc thang lớn tiếng kêu lên: "Thập Tứ!"

Thập Tứ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ta hai mắt liền tỏa sáng nghênh đón, đáng tiếc bị hai tên thị vệ chặn lại. Hắn một tay quăng ngã ra ngoài, tiếc rằng lại có hai tên khác xông lên, hai tên bị quăng ra cũng bổ nhào trở lại ôm chặt lấy chân của hắn không thả. Hắn nhất thời tránh không thoát ra được, trong nháy mắt ta  chạy xuống bậc thang vọt tới phía trước bọn họ, cũng không quản mấy tên thị vệ vừa kéo cánh tay vừa ôm chân hắn, liền bổ nhào đi lên ôm cổ của hắn. Hắn bị ta nhào vào hơi thở cứng lại, sau đó cằm liền gắt gao áp vào trên hõm vai của ta. Những tên thị vệ này rốt cuộc thức thời, từng người lui ra, vì vậy hắn mới có thể rảnh tay ôm ta.

"Bảo bối. . . . . ." Hố hấp của hắn nặng nề, đôi môi cùng chóp mũi vuốt ve trên mặt bên vành tai của ta, hai cánh tay như vòng sắt siết chặt lưng của ta. Ta ôm lấy cổ của hắn, nhắm mắt lại dựa vào trong ngực hắn, để cho nhịp tim vừa đập kịch liệt từ từ bình phục. Hắn dùng tay xoa gương mặt của ta, ta mở mắt ra nhìn nét mặt căng thẳng của hắn, cười nói: "May mà ngươi đứng vững."

Lúc này hắn mới thả lỏng chân mày một chút, mỉm cười nhìn lại ta: "Không có chuyện gì, ta nhất định có thể đón lấy nàng."

Khi đó hắn nói chờ hắn trở về, hiện tại thời gian mặc dù có chút dài, nhưng rốt cuộc cũng đợi được rồi. Nghe tiếng nói vừa rồi của hắn, trung khí mười phần như trước, có thể thấy được tuy rằng gần mấy tháng bị giam lỏng, nhuệ khí chung quy không bị mài mòn, vẫn là Thập Tứ lành lặng ban đầu. Tin tưởng Đức Phi sẽ thật vui mừng thấy tiểu nhi tử yêu thương giống như trước kia .

Chúng ta ôm nhau, ta theo thói quen vê vành tai của hắn, nếu như không phải tất cả những thị vệ, thái giám, cung nữ, ma ma kia bỗng nhiên "Lộp bộp" quỳ xuống, thật đúng là đã quên bên cạnh có người.

"Vạn tuế Kim An!" "Hoàng thượng Vạn An!"

Trên mặt Thập Tứ lộ ra vẻ nghiêm túc, ôm ta vào trong lòng, lại đứng bất động không có ý muốn hành lễ. Ta không cần ngẩng đầu cũng biết tình hình hiện tại như thế nào, dù sao cũng bó tay, dứt khoát mặc kệ hắn ôm lấy, an tĩnh tựa vào trong ngực hắn.

Trên quãng trường trước điện này, người quỳ xuống đất, đoán chừng không dưới hai mươi, ba mươi người, nhưng lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng thở dốc cũng không có. Ta suy nghĩ câu nói đầu tiên sẽ do ai nói, theo lẽ thường, nên là nội thị hoặc người đi theo hoàng đế nhắc nhở Thập Tứ cần phải tuân theo lễ nghi hành lễ  quân thần. Nhưng bây giờ lại có chút khác biệt, chung quy cũng không có một gã thái giám hoặc là một người đại thần nào có đủ sức nhảy ra chỉ trích ta và Thập Tứ càn rở được.

"Ngươi xưa nay càn rỡ không thể tả, bình thường trẫm cũng không so đo với ngươi. Hôm nay ở nơi linh giá Hoàng đế an nghỉ, ngươi cũng không biết thu liễm lại sao?" Giằng co hai ba phút, cuối cùng chỉ có Hoàng đế mới dám quở trách hắn. Nghe thanh âm cứng nhắc nguội lạnh, ta nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Hoàng đế cũng không có vẻ đặc biệt gì, có lẽ là chịu đựng hắn nhiều lần thất lễ, cho nên hôm nay thấy cũng coi như không thể trách.

Thập Tứ từ trong khoang mũi hừ lạnh ra tiếng, bước lên phía trước nửa bước che chở ta ra phía sau hắn, nói: "Nhi tử muốn gặp thân nương, đây coi là càn rỡ cái gì?"

Hoàng đế mấp máy môi, cũng không hạ thấp giọng mà dặn dò nội thị bên cạnh: "Đưa Lý Phúc tấn trở về."

Thập Tứ siết chặt hai quả đấm muốn phát tác, ta giữa chặt hắn, một tay đặt trên ngực hắn: "Đừng kích động. Nương nương có lẽ đã tỉnh giấc, ta đi xem một chút."

Lệ khí trên người hắn tiêu mất hơn phân nửa, đè mu bàn tay ta lại, cúi đầu chạm nhẹ vào khóe môi ta một cái. Ta cười cười với hắn, rút tay về theo tùy tùng cùng ma ma rời đi. Chỉ nghe sau lưng Hoàng đế lạnh lùng nói với hắn: "Ngươi thấy trẫm một không quỳ, hai không thỉnh an, vô lễ đến mức này, trong mắt ngươi còn có tổ tông gia pháp không?"

Thập Tứ cũng cười lạnh đáp lại: "Tứ ca hi vọng ta dập đầu sao?"

Ta có chút lo lắng, quay đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt hai người đều không tốt. Nội thị ở một bên dùng ánh mắt cùng ra dấu tay thúc giục, ta thở ra một hơi, không dừng lại nữa, bước nhanh đi trở về. Dự đoán sẽ không tới mức đánh nhau, coi như đánh nhau ta cũng không khuyên được người nào, kệ bọn họ đi.

Náo loạn một hồi như vậy, ta liền không còn tâm tư đi xem Đông Đông, trực tiếp trở về tẩm điện của Thái hậu. Không ngờ lại gặp Thập Tam, hắn nghênh đón nói: "Có chuyện thương lượng với ngươi." Hắn nhìn thấy Tổng Quản Thái Giám sau lưng ta, có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, phất tay cho tất cả lui ra.

Ta đoán hắn còn không biết Thập Tứ và Hoàng đế như hai con con gà chọi đang ở bên ngoài, cũng không thể mỗi lần đều trông cậy vào hắn đi giảng hòa, cho nên cũng không phải vội nói cho hắn biết, vì vậy nhìn hắn hỏi: "Chuyện gì?"

Hắn lách mình che ta áp vào một gốc cây bách thụ, nhỏ giọng nói: "Sau khi hồi kinh, ngươi khuyên nhủ nương nương tiếp nhận tôn hiệu Hoàng thái hậu đi."

Ta cau mày hỏi: "Làm sao biết được đó là thời cơ tốt?"

Hắn trả lời: "Nương nương vẫn lấy cớ đang cử hành đại sự của hoàng a mã, làm lý do cố ý trì hoãn hắn. Chờ ngày mai hành lễ đại tang xong rồi, nàng liền không thể lấy cớ này nữa. Hiện nay nơi đó của nương nương chỉ có lời nói của ngươi là có trọng lượng, vả lại ta thấy nàng gần đây đối đãi với hoàng thượng ôn hòa nhiều rồi, có thể khuyên được thì khuyên, nàng cũng liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng."

Ta trầm ngâm: "Có thể thử xem. Bất quá tốt nhất là có thể xin hoàng thượng cho phép Thập Tứ yết kiến Thái hậu, như vậy tâm tình của nương nương mới có thể thuận theo."

Thập Tam cười khổ: "Thuyết phục hoàng thượng không khó. Nhưng tính tình kia của Lão Thập Tứ  ngươi rõ ràng, nếu ở chỗ nương nương gây ra chuyện gì, sợ rằng hoàn toàn ngược lại."

Ta nghĩ thầm, cũng đúng, ngộ nhỡ Thập Tứ ở trước mặt mẫu thân có thái độ không đội trời chung cùng Hoàng đế, Đức Phi có lẽ sẽ không nghiêng về trưởng tử, như vậy tranh đi cãi lại, vậy thì không cách nào thu dọn được rồi. Ta suy nghĩ một chút, nói: "Ừhm, vậy để cho ta nói với Thập Tứ rồi nói sau."

Thập Tam cau mày trầm tư, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng hắn hiểu được ta không phải cố ý gây khó dễ, Đức Phi có chủ ý quá lớn, lời nói của người khác thật sự ảnh hưởng có hạn, chỉ có Thập Tứ có thể chữa tâm bệnh của nàng. Sau một hồi lâu hắn gật đầu nói: "Ta biết rồi."

Hắn biết cái gì? Ta hồ nghi nhìn hắn, lại phát hiện nét mặt hắn đầy lo âu, dường như tiều tụy đi nhiều, có lẽ gần đây chuyện vất vả phiền lòng quá nhiều, mà lại còn bị kẹp ở giữa huynh đệ bọn họ và Đức Phi, quả là vô cùng khổ cực! Ta dùng tâm cảm kích hắn, đồng tình hắn vất vả, thở dài nói: "Ai, tạm thời ta cứ thử một lần xem."

Thập Tam nói: "Làm khó ngươi rồi."

Ta cười đáp lại: "Ta cũng không giúp đỡ được cái gì, nhưng chuyện có thể giúp ích được vậy thì tốt rồi."

Hắn mỉm cười, rồi sau đó nói nhỏ: "Lý đại nhân lập tức sẽ hồi kinh báo cáo công tác rồi."

Lòng ta chấn kinh. Cha ở năm năm mươi chín cùng năm sáu mươi chia ly đã từng dâng hai lần sổ con thỉnh cầu lấy bệnh trí nghỉ hưu, một sổ bị bác bỏ, một sổ khác bị Thánh Tổ giữ lại, hiện giờ Tân Đế mới vừa lên ngôi, ta nghĩ cha ở tại quan trường nhiều năm như vậy, hẳn là chưa đến nỗi thất sách ở thời điểm này dâng lên sổ con. Chẳng qua ta bị vây ở chỗ này, cái gì cũng không làm được, tin tức chuyển đến cũng không thể đầy đủ, chỉ có thể cầu xin Thập Tam: "Xin thay ta chiếu cố cha ta!" Trong lòng lo lắng, lại không tự chủ kéo lấy tay áo hắn.

Hắn cầm tay của ta, nắn nhẹ, kéo tay áo về, nói: "Ngươi yên tâm."

Ta tự biết mình luống cuống, vội vàng buông tay, cảm kích nói: "Không biết cảm tạ ngươi thế nào nữa!"

Hắn cười nói: "Khách khí với ta làm gì."

Cùng Thập Tam chia tay, ta tự trở về phòng nghỉ ngơi. Cơm tối cùng dùng với Đức Phi, thấy vẻ mặt nàng như thường, liền hiểu được chuyện buổi chiều còn chưa có truyền tới trong lỗ tai nàng, ta vừa đúng lúc ra vẻ không biết.

Hôm nay có chút mệt, cho nên khi trời tối liền nghỉ ngơi, cũng không đọc sách, để đèn nằm ở trên giường ngẩn người nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Chợt nghe thấy tiếng vang "Phạch phạch" trên cửa sổ, giống như là có người vỗ nhè nhẹ. Ta đứng dậy đẩy cửa sổ ra, cái gì cũng không thấy, chỉ có hai ba cái đèn lồng dưới hành lang trong viện, ánh sáng mờ mờ. Đang muốn đóng cửa sổ, đột nhiên một người ở bên cạnh thò đầu ra, hai tay níu chặt cửa sổ, ta sợ hết hồn, mượn ánh đèn bên trong phòng nhìn, phát hiện thì ra là Thập tứ.

Không đợi ta phản ứng, hắn đã chống bệ cửa sổ nhảy vào, đưa tay muốn ôm ta. Ta nghiêng người tránh ra, thò đầu ra nhìn vào trong viện, thấy bốn bề vắng lặng, mới nhẹ nhàng khép cửa sổ lại. Thật may là buổi tối ta thói quen ngủ một mình, cũng không muốn nha hoàn hầu hạ trong phòng, nếu không sợ là rối loạn một trận.

Thập Tứ từ phía sau lưng ôm ta, ta kéo hắn đến phía sau rèm, thế nhưng hắn lại lơ đễnh cười nói: "Không ai thấy đâu."

Ta hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào?"

Hắn hời hợt đáp: "Ta có biện pháp của ta."

Ta đoán chắc là có Thập Tam giúp đỡ, bất quá cũng không hỏi tới nữa. Lại nghĩ tới đoạn đối thoại và hành động vừa rồi của chúng ta giống như nam nữ yêu đương vụng trộm, không khỏi bật cười.

"Cười cái gì?" Hắn ôm lấy ta, sườn mặt cọ nhẹ lên tóc mai ta hỏi.

"Đang suy nghĩ Trương Quân Thụy gặp Thôi Oanh Oanh, có lẽ chỉ có như vầy thôi." Ta cười nói.

Hắn cũng cười: "Vi phu đêm khuya xông vào vườn thượng uyển, không có loại Trương Sinh nào có can đảm này!" Ta cười hắn tự tâng bốc mình, hắn lại hôn lên môi, hai cánh tay ta vòng qua hông của hắn, mặc hắn vừa liếm vừa cắn. Ban đầu hai tay của hắn ôm vai ta làm càn, từ vai, sau lưng một đường trượt đến cái mông, ta nắm lấy tay không an phận của hắn lại, cau mày trừng hắn. Hắn cười hắc hắc nói: "Ta thấy eo nàng hơi nhỏ, sờ một cái xem thử có phải gầy hay không." Nói xong buông ta ra, hỏi: "Ngạch nương khoẻ không?"

Ta đáp: "Vốn là nương nương chuyển biến tốt rồi, mấy ngày nay lại tái phát thở hổn hển. Nếu như ngươi gặp được nàng, cũng phải nói chuyện cẩn thận, chớ chọc nàng tức giận."

"Ngạch nương nhìn thấy ta chỉ có vui mừng." Hắn hừ một tiếng, lại nói, "Sợ là người huynh trưởng của ta kia, không để cho lão nhân gia nàng thư thái sung sướng." Xem ra Đức Phi không vừa mắt Hoàng đế, hắn ở bên ngoài cũng có nghe thấy, hôm nay nói đến, chỉ có loại trút giận.

Ta thở dài một cái, nói: "Vì suy nghĩ cho thân thể của nương nương, lúc ngươi yết kiến, nên khuyên nương nương an tâm tĩnh dưỡng, đừng luôn cùng hoàng thượng đối nghịch nữa."

Thập Tứ như bị dẫm phải đuôi mèo, may mà ta đã sớm đoán được phản ứng của hắn, che cái miệng của hắn, nhìn mắt của hắn nhỏ giọng nói: "Ngươi không cam tâm nữa cũng như thế. Nếu sai một nước cờ, thì có chơi có chịu thôi." Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống kịch liệt, trong mắt lửa giận hừng hực, ta lẳng lặng nhìn hắn, hắn không dám phát tiết lên ta, lại đánh một quyền lên giàn hoa sau lưng. Ta sợ động tĩnh quá lớn, vội níu chặt cánh tay hắn, hắn hất tay ta ra, quay lưng đi.

Ta biết nhất thời khuyên hắn không được, về sau từ từ khuyên thôi. Vì vậy đi vòng qua trước mặt hắn, nắm vành tai hắn dịu dàng nói: "Hôm nay ngươi tới là vì muốn tức giận với ta sao?" Hắn nhíu chặt mày nhìn ta chằm chằm, nhưng không nói lời nào. Ta hôn một cái lên gương mặt của hắn, cười nói: "Được rồi, khó có thể gặp mặt, có thể không cáu kỉnh nữa được không?"

"Đúng là đáng tiếc thật." Hắn đột nhiên chặn ngang ôm lấy ta, sải bước đi về phía kháng, đặt ta ở trên sàng, cởi giày của hai người ra, ôm vai của ta đè ta xuống.

"Thập Tứ!" Ta dùng sức đẩy hắn, chính sự còn chưa nói xong, hắn thế nào lại kích động như vậy.

Hắn nằm ở trên người ta, ngẩng đầu nhìn ta, thì thào nói: "Bao lâu không thân mật rồi. Nàng có nhớ ta không?" Nói xong môi áp xuống tới, chận câu trả lời của ta trở về.

Đầu ta mơ màng nóng lên, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ câu hỏi vừa rồi của hắn, ước chừng đã hai năm không có thân mật, nụ hôn ẩm ướt của hắn từ dưới lên đến cổ, làm cho ta rất nhớ. Hắn đứng dậy cởi áo ngoài, ta"Ừhm" một tiếng, nới lỏng mấy hạt nút áo thoáng khí. Hắn nói một câu:"Ta giúp nàng", liền dùng tay chống sàng, cởi bỏ toàn bộ nút áo ngoài còn lại của ta ra, lại kéo dây yếm ra, rồi đè lên. Rốt cuộc là hắn giúp ta, hay là giúp chính mình?

Hắn ngửi ngửi ở cổ ta vài cái, cười nói: "Thật là thơm."

Bên gáy bị chóp mũi hắn chạm vào ngứa ngáy: "Hôm nay không có dùng hương phấn, lấy đâu ra mùi thơm?"

"Hương tóc, mùi thơm cơ thể. . . . . ." Hắn hôn lên tóc ta, rồi chuyển hướng tới  xương quai xanh, "Bảo bối nàng thật dễ ngửi, ăn cũng tốt. . . . . ." Nói xong thật lấy ta làm điểm tâm.

Ta ôm cổ của hắn, đầu ngón tay từng trận cấu chặt sau gáy của hắn, dường như hắn bị cấu rất thoải mái, giống như mèo kêu lẩm bẩm."Ưmh. . . . . ." Ta mò đến lưng hắn, kéo quần áo trong của hắn nói: "Cởi cái này ra đi."

Hắn liếm môi của ta, lưỡi chui vào trong miệng ta, nửa người nhỏm dậy thô lỗ cởi quần áo trong, ném qua một bên, thân trên trần trụi lại dán qua đây. Thân thể hắn rất nặng, dùng sức cũng chẳng có chừng mực, ta bị hắn ôm gần như không thở nỗi, giãy dụa vặn vẹo, lại bị giữ chặt hông, cách mấy tầng vải vóc cũng có thể cảm giác sức nóng dưới bụng dưới của hắn. Gân cốt của ta thuận theo lực đạo của hắn giản ra, đưa tay ôm lấy hông của hắn, ngay tại khi hắn đắc ý cắn lỗ tai của ta, dùng sức nhéo trên mông hắn một cái. Hắn "Ôi" một tiếng, sau đó cười hắc hắc: "Đây là phạt ta sao?"

Hai tay ta như chải chuốt vuốt từ hông lần mò trở về bả vai của hắn, ngón trỏ từ bả vai một đường xẹt qua cổ và cằm hắn, chọc nhẹ khóe môi hắn, nói: "Sai rồi, là đùa giỡn ngươi."

"Đều tốt, mặc cho xử trí." Hắn cắn một cái ở đầu ngón tay của ta mút khẽ, lấy tay dò xét giữa hai chân ta.

"Cốc cốc", tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Ta cố gắng ngồi dậy, thất kinh hỏi: "Ai đó?"

"Ngạch nương, người đã ngủ chưa?"

"Là Đông Đông." Ta nói khẽ vào tai Thập Tứ, sau đó khép lại quần áo, nhanh nhẹn mặc cái yếm vào.

Thế nhưng hắn lại bất mãn nói thầm, từ phía sau ôm lấy ta, gặm cổ ta, một tay từ dưới chui vào bên trong cái yếm. Ta hít vào một hơi, toàn thân như nhũn ra tựa vào trên người hắn.

"Ngạch nương?" Đông Đông không lấy được câu trả lời, lại đập vào cửa.

"Còn chưa ngủ." Ta đáp lời, vội vàng lấy tay của hắn ra, buộc lại nút thắt áo ngủ, xuống giường mang giày đi mở cửa.

Đông Đông vừa thấy ta, liền cau mày nói với người theo hầu sau lưng: "Đi ra hành lang chờ." Nói xong đi vào, đóng cửa lại, quan sát nhìn ta chằm chằm, "Ngạch nương, tóc người rối loạn."

Ta không lưu tâm trả lời: "Vậy sao? Nằm ngủ khó tránh khỏi."

Nàng nhìn về phía tấm màn buông xuống, trong mắt chứa hơi nước, mím môi hỏi: "Ngạch nương, vừa rồi ai ở đây?"

Ta dở khóc dở cười, kéo nàng vào trong phòng, Thập Tứ từ phía sau cửa lách mình ra ngoài, Đông Đông hô lên một tiếng bèn che miệng mình lại, nhào tới trên người Thập Tứ, ôm cổ hắn, nhỏ giọng kêu: "Ama!"

Thập Tứ cúi đầu hôn lên gương mặt nàng: "Nữ nhi bảo bối của ta, lớn như vậy rồi!"

Cũng đã hai năm Đông Đông chưa từng gặp qua phụ thân nàng rồi, vẫn quấn quýt nói chuyện với Thập Tứ, sau đó còn không muốn đi trở về, muốn ngủ cùng chúng ta. Thập Tứ dụ dỗ nàng: "Nữ nhi ngoan, Ama cùng ngạch nương con còn có lời muốn nói, con đi ngủ trước có được hay không?"

Nàng cong môi lên nhìn về phía ta, ta cười vỗ lưng nàng, nói: "Đi đi. Dẫn các ma ma đi theo luôn, đừng làm cho người ta nghi ngờ." Nàng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, lưu luyến không rời bước đi.

Thập Tứ còn ở đằng kia chậc chậc cảm thán: "Con nhóc cũng đã lớn thành đại cô nương rồi!"

Ta cười: "Đúng, lúc vừa mới sinh ra mặt nhăn như con khỉ con."

Hắn không tán đồng: "Nói bậy, nữ nhi chúng ta từ nhỏ đã xinh đẹp rồi."

Từ trước đến nay hắn luôn coi những gì sở hữu của mình đều quý hết, ta không cùng hắn tranh luận. Hắn lại sáp đến gần, tay ôm eo ta không thành thật vân vê xoa bóp. Bị Đông Đông quấy rầy, hứng thú của ta đã lui, nhưng mà làm cho hắn vui vẻ cớ sao không làm, vì vậy dựa vào trong ngực hắn để mặc hắn làm.

"Cốc cốc" lúc này lại có người vỗ cửa sổ.

Ta biết là người canh chừng, liền đè tay hắn lại, nói nhỏ: "Đi xem đi."

Hắn nhắm mắt lại, cuối cùng nuốt xuống một hơi, hung thần ác sát đẩy cửa sổ ra. Thái giám ngoài cửa sổ kia bị hắn dọa sợ, thân thể khẽ run rẩy lui về phía sau, cố gắng trấn định nói: "Thập Tứ gia, canh giờ không còn sớm, người xem. . . . . ."

Thập Tứ nhìn chằm chằm hắn, đứng bất động không nói lời nào.

Ta nghĩ ở giữa còn dính tới Thập Tam, liền đẩy đẩy hắn nói: "Ngươi trở về đi, đừng làm cho bọn họ khó xử. Chờ sức khỏe nương nương khá hơn một chút, ta và Đông Đông sẽ về nhà."

Hắn hiểu ý tứ của ta, gật đầu một cái liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Người này, có cửa chính không đi, lại thích trèo cửa sổ! Hắn đi tới hai bước rồi lại quay trở lại, nhìn ta chỉ chỉ gò má của mình. Ta vô phương, đi tới trước cửa sổ, kiễng chân đến gần. Hắn thật vui vẻ, kề mặt tới. Tay ta vịn vai hắn, nhẹ nhàng hôn lên trên mặt hắn. Hắn giữ chặt cằm của ta, hôn lên môi của ta, cọ sát một cái liền buông ra, sải bước đi. Thái giám kia như vừa mới tỉnh lại trong mộng, lúc này mới vội vàng đuổi theo sau.

Ta đưa mắt nhìn theo bóng lưng của bọn họ biến mất ở trong bóng tối, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Khi nằm lại trên kháng, cảm giác đã an tâm hơn trước đây, đệm chăn còn vươn hơi ấm, rất nhanh ta đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai, hành lễ ở tử cung hoàn tất, đại tang rườm rà của Hoàng đế liền chấm dứt. Ta không khỏi thở phào một hơi, đoán rằng phần lớn mọi người đều có cảm tưởng giống nhau.

Trong bữa ăn, tiểu muội nhìn xem ta ăn cái gì, kinh ngạc nói: "Khẩu vị của tỷ tỷ hôm nay thật tốt!"

"Vậy sao? Rau cháo hôm nay không tệ." Ta lại cắn một cái màn thầu, chậm rãi nhai nuốt.

Đông Đông uống xong sữa bò, khóe miệng có một vòng bọt mép, cười nói: "Ngạch nương ăn béo chút mới tốt."

Ta nhận lấy khăn từ trong tay Đông Vân lau miệng cho nàng, nàng thoáng cái nhào tới trong lòng ta, "Ưm ưm" làm nũng, ôm lấy cổ của ta, ghé vào bên tai nói: "Ngạch nương, Ama cắn người phải không?"

"Cái gì?"

Nàng liếc cổ áo của ta nói: "Hắc hắc, con thấy dấu răng rồi."

"A, không có việc gì, ta cũng cắn hắn rồi." Nói xong lại không khỏi có chút hối hận, bởi vì thấy nha đầu này trợn to mắt. Vì vậy dưới ánh mắt nóng bỏng tò mò sáp lại gần của nàng, vỗ xuống đầu của nàng, vội ho một tiếng, dạy dỗ: "Đó là thói quen nói chuyện của ngạch nương cùng Ama con, còn nhỏ đừng hỏi tới." Thẹn quá hóa giận, thật muốn đánh mông nàng một trận.

Tiểu muội nhìn hai người chúng ta đùa giỡn, cười híp mắt nói: "Hai người nói nhỏ cái gì vậy? Thật hâm mộ tỷ tỷ, ta muốn có một nha đầu như vậy thì tốt rồi." Tiểu muội vẫn không có sinh dưỡng, cho nên chỉ sắc phong làm quý nhân. Chẳng qua ta nghĩ nàng cũng không hiếm lạ gì phi vị. Cũng thật kỳ quái, nghe nói tiểu muội rất được sủng ái, không biết tại sao không hoài thai được.

Ta không thể thảo luận với nàng về gia quyến của vua, cũng nghĩ không ra lời gì để an ủi, đành phải cầm tay của nàng. Chợt nghe bên ngoài nháo loạn, một thị nữ chạy như bay vào phòng, quỳ xuống đất bẩm: "Chủ tử, hoàng hậu nương nương tới. . . . . ."

Lời nàng còn chưa dứt, Na Lạp Thị đã bước vào trong phòng. Chúng ta kinh ngạc hành lễ nghênh đón, vẻ mặt nàng hoảng loạn, không đợi ta nghiêm túc hành lễ xong liền kéo ta đứng dậy, không yên lòng khoát tay với tiểu muội, nói một tiếng "Đứng dậy đi" , liền lôi ta đi ra ngoài, "Ngươi đi theo ta!"

Nàng nói "Theo" , trên thực tế là kéo ta đi. Na Lạp Thị vốn là thục nữ danh môn, đích phi Thân Vương, hiện tại địa vị càng cao quý hơn đó là hoàng hậu, thường ngày cử chỉ đoan trang thanh tao lịch sự, thật không biết xảy ra chuyện gì làm cho nàng luống cuống như thế. Ra dấu cho tiểu muội và Đông Đông kinh ngạc đến ngây người, liền chuyên tâm đuổi theo Na Lạp Thị, mới vừa rồi bị nàng kéo một cái, thiếu chút nữa nhào về trước cụng vào lưng của nàng.

Đại đội thị nữ, thái giám đi theo phía sau chúng ta, Na Lạp Thị cũng không quay đầu lại, không ngừng đi về phía trước, làm cho ta hoàn toàn không có cơ hội hỏi nguyên do. Móng tay của nàng bấm cổ tay của ta thật đau, tránh không thoát ra được, chỉ có thể âm thầm nhẫn nại. Lúc ở dưới bậc thang ta không cẩn thận giẫm lên gót giày của nàng, lúc này đến phiên nàng ngã lộn nhào về phía trước, ta vội vàng xông về phía trước một bước túm được cánh tay của nàng, giữa tiếng kinh hô của cung nữ thái giám đỡ thắt lưng của nàng dìu nàng đứng vững. Nàng chưa tỉnh hồn, sắc mặt tái nhợt, lại giơ tay lên ngăn cản bọn họ lo lắng hỏi thăm, nói với ta: "Ta không sao. Hoàng thượng cùng Thái hậu chẳng biết tại sao xảy ra tranh chấp, ngươi theo ta cùng nhau đi khuyên giải."

Ta sửng sốt, Hoàng đế và Thái hậu gây gổ, nàng muốn ta ra trận! Ta có thể khuyên ai được chứ?

"Không kịp rồi, chúng ta nhanh chân lên." Nói xong lại muốn kéo ta lên phượng liễn.

Ta phản ứng kịp, từ chối nói: "Nương nương, trước mặt hoàng thượng và Thái hậu nào có phần cho thần phụ nói chuyện."

Hôm nay nàng gạt bỏ tất cả tính nhẫn nại, đẩy ta lên xe, sau khi ngồi vào chỗ của mình nói: "Bây giờ ai nói chuyện Thái hậu cũng nghe không vào, cũng tin ngươi mấy phần." Ta không cãi lại được, chỉ có thể ngậm miệng.

Không biết có phải nàng thúc giục hay không, xe ngựa chạy khá nhanh, thái giám bên ngoài chạy đuổi theo sau. Không lâu liền đến chỗ, xe còn chưa dừng hẳn, thị nữ thiếp thân của hoàng hậu liền nhảy xuống xe, vén rèm, để thủ hạ đánh xe đỡ ta và nàng xuống xe. Lúc này không cần nàng lôi đi, ta ngoan ngoãn nhắm mắt đi theo phía sau nàng.

Nhà ở nơi này thật hiên ngang, dưới chỗ ở tạm của Thái hậu, không ngoài dự đoán cung thất của Hoàng đế là tốt nhất. Một tên thái giám ở ngoài cửa viện chờ, nhìn thấy hoàng hậu liền xách vạt áo vội vàng chạy lên đón. Bước chân Hoàng hậu không ngừng lại, hỏi hắn: "Tình hình như thế nào?"

Thái giám kia đi theo phía sau nàng, nhìn ta một cái, cúi đầu bẩm: "Hồi nương nương, Thái hậu vì chuyện Thập Tứ gia tính khí phát ra thật là lớn, lúc này còn ở cùng Vạn Tuế Gia trong đại điện!"

Ta không khỏi nghi hoặc, lại có quan hệ gì tới Thập Tứ nữa đây?

Na Lạp Thị dừng một chút, quay đầu lại nhìn ta, nói: "Hoàng ngạch nương lão nhân gia nàng thân thể không được tốt, tại sao không ai khuyên nàng vậy?"

Thái giám mặt bất đắc dĩ trả lời: "Chủ tử, Thái hậu cùng Vạn Tuế Gia không cho người hầu hạ. . . . . ." Chợt hạ giọng nói, "Chúng nô tài ở bên ngoài nghe Vạn Tuế Gia cùng thái hậu nương nương hỏa khí rất lớn, cũng không cho gọi, ai dám xông vào trong! Nương nương người xem?"

Na Lạp Thị nói: "Đi xem một chút."

Đợi đến bên ngoài chánh điện, thấy thái giám cung nữ hết sức lo sợ quỳ đầy đất. Thái giám kia phất phất tay, bọn họ liền vội vàng đứng dậy lui sang một bên, để trống đường trước cửa điện. Na Lạp Thị đứng ở trước cánh cửa khép chặt, nghiêng người nghe động tĩnh bên trong. Ta tránh ở một góc, nhưng khoảng cách xa như vậy, cũng nghe thấy Thái hậu cao giọng quát: "Ngươi, ngươi căn bản không để ngạch nương ta đây vào trong mắt!"

Chỉ nghe Hoàng đế lạnh như băng nói: "Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, ngạch nương có khi nào cho sắc mặt tốt? Người ngoài đều đang đợi nhìn khuyết điểm của nhi tử, người không giúp đở cũng được, còn khắp nơi làm khó trẫm. Trẫm cũng muốn hỏi, ngài có từng để trẫm nhi tử này vào trong mắt hay không?"

"Ngươi!" Thái hậu hình như giận dữ."Loảng xoảng" một tiếng, giống như là đồ sứ hay ngọc gì đó bị ném ra.

Na Lạp Thị nghe thấy thích hợp rồi, một tay kéo ta qua, kê vào lỗ tai nói: "Đợi ta kéo hoàng thượng ra, ngươi đỡ lấy Thái hậu."

Kéo? Đỡ? Nàng thật là can đảm! Vốn cùng ta không có quan hệ, lần này lại bị ép vào vũng nước đục, chỉ hy vọng là đừng càng giúp càng rối.

Nàng "Lẹt kẹt" đẩy cửa ra, lôi kéo ta vào đại điện. Chỉ thấy hai người kia  nhìn nhau chằm chằm, Thái hậu toàn thân phát run chỉ thẳng vào Hoàng đế, mà Hoàng đế thì nghiêng người đứng chắp tay. Na Lạp Thị bước nhanh về phía trước, dĩ nhiên không có can đảm kéo cánh tay Hoàng đế, mà là quay về phía bà bà và trượng phu chia ra hành lễ: "Thỉnh an hoàng ngạch nương! Thỉnh an Vạn Tuế Gia!"

Bên ngoài thái giám cung nữ cũng không dám nhìn vào trong, ngược lại bo bo giữ mình đóng cửa điện lần nữa. Hoàng đế lướt qua chúng ta liếc mắt một cái, liền dời tầm mắt nhìn về phía Thái hậu lần nữa.

Ta nhìn xuống mảnh sứ vỡ rơi ra đầy đất, nghĩ thầm thật đáng tiếc chiếc bình cống phẩm. Ngẩng đầu thì thấy Na Lạp Thị nháy mắt với ta, thầm than trong lòng  từ cạnh cửa nhanh chóng đi qua sau lưng Thái hậu, đỡ lấy cánh tay của nàng. Không biết là bởi vì tức giận hay là bệnh suyễn lúc tốt lúc xấu, Thái hậu hít thở nặng nhọc dồn dập, cánh tay vẫn còn khẽ run.

Ta có chút lo lắng, cúi xuống hỏi thăm: "Nương nương. . . . . ."

Mới vừa mở miệng, lại bị nàng túm lấy cánh tay, sức lực của nàng thật lớn vượt ra ngoài dự đoán, móng tay dài được bảo dưỡng cách ống tay áo cấu vào da thịt của ta, thật có chút đau, ta nhíu nhíu mày, không có lên tiếng. Nàng dùng tay kia ép vào ngực, nói với Hoàng đế: "Thôi, hiện giờ ngươi là Hoàng đế, ngươi muốn xử trí chúng ta như thế nào thì xử trí như thế đó! Thập Tứ đợi ở chỗ này, cũng không vừa mắt của ngươi đi? Ngươi đã không cho nó hồi kinh, vậy thì tốt, để cho đệ muội ngươi cũng lưu lại, phu thê bọn nó cũng đã hai năm không gặp rồi. Cần gì khắt khe đệ đệ ngươi như vậy?" Nói xong dùng sức đẩy ta lên phía trước, lại nói, "Ngươi xem một chút, nàng đã gầy thành cái dạng gì rồi!"

Ta bất ngờ không phòng bị, lảo đảo một bước, cuối thấp đầu thật muốn làm cho mình không tồn tại, nhưng tình hình lúc này ta xem người người xem ta, trăm điều không tình nguyện cũng chỉ có thể đối mặt thực tế. Ngẩng đầu không chút ngoài ý muốn chống lại ánh mắt của Hoàng đế, lạnh lẽo dừng trên mặt ta. Ngón trỏ tay phải hắn khẽ búng ra, theo hiểu biết của ta đối với hắn, đây là dấu hiệu của cơn thịnh nộ. Ta nghĩ hắn hẳn sẽ không đánh ta đâu, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại sợ như vậy, đành phải dùng tay phải cầm cổ tay trái ức chế sợ hãi, lưng thẳng tắp ngẩng cao đầu dưới mâu quang lóc thịt người của hắn vẫn không lùi bước.

"Hừ." Hắn cười lạnh liếc ta một cái, quay sang Thái hậu nói: "Hoàng a mã không phải để cho nàng làm bạn với ngạch nương sao? Vậy thì không ngại thay mặt Thập Tứ đệ tận hiếu đạo." Nói xong chỉ cung kính khom người liền phẩy tay áo bỏ đi.

"Ngươi —— khốn kiếp!" Thái hậu giận không nhẹ, quơ bất kỳ thứ gì trên bàn  phía sau liền ném tới lưng của hắn, đáng tiếc sức không đủ, cũng không ném trúng.

"A!" Na Lạp Thị kêu lên sợ hãi, Hoàng đế cũng không quay đầu lại, mặc cho cống bình kia bể vỡ ở phía sau. Ta nhìn hai đống mảnh vỡ sắc màu tương tự trên mặt đất, thầm nghĩ, ưmh, thành một đôi rồi.

Đỡ Thái hậu trở ra ngoài điện, thì gặp lão Bát và Thập Tam vội vã chạy tới. Ta khẽ gật đầu với lão Bát, cười khổ với Thập Tam, tình hình hiện giờ, sợ rằng chuyện đồng ý với hắn phải ngâm nước nóng rồi.

Chờ Thái hậu tạm thời bình ổn tức giận, sau khi trở lại tẩm điện nghĩ ngơi, ta mới có thể thoát thân. Kỳ lạ là, lão Bát và Thập Tam vẫn chưa đi, hai người ở ngoài điện cũng không nói chuyện, mỗi người nghĩ chuyện của mình. Thấy ta ra ngoài, lại cùng lúc hỏi: "Thái hậu có khỏe không?"

Ta đáp: "Nương nương ngủ rồi. Thái y nói trước mắt không ngại."

Bọn hắn nghe xong, đều không nói lời nào. Ta không tâm tư đánh đố với bọn hắn, liền muốn biết rõ ràng: "Tại sao không cho Thập Tứ hồi kinh?"

Lão Bát nhíu mày, nhìn sang Thập Tam nói: "Ài, ngươi hỏi hắn đi."

Vì vậy nhìn sang Thập Tam, dường như hắn có chút khó có thể mở miệng, dời tầm mắt đi chỗ khác, một lúc lâu mới nói: "Hoàng thượng. . . . .Lệnh cho Thập Tứ đệ ở lại Tuân Hóa trông coi lăng mộ."

Ta gật đầu, vậy cũng coi như lý do chánh đáng. Lão Bát lại khẽ hừ một tiếng, ta đoán chắc còn có chuyện khác nữa, nhưng Thập Tam cũng không nói một lời. Giờ phút này cũng không cách nào tìm ra ngọn nguồn, nghĩ thầm, không trở về thì không trở về, nơi này không gò bó như trong kinh, Thập Tứ ở lại chưa chắc không tốt. Mà ta còn phải trở về, nghĩ tới Tử Cấm thành trong lòng liền không ngừng được phiền chán! Hai người trước mắt nói quanh co chống đỡ trong lòng không phải không có oán khí, liền phúc thân với bọn hắn, nói: "Như thế, hai vị Vương Gia xin cứ tự nhiên." Nói xong liền tự mình trở về phòng.

Mới vừa bước vào cửa viện của mình, liền có một tên thái giám đuổi theo, có chút thở gấp nói: "Phúc tấn xin dừng bước."

Bước chân ta dừng lại một chút, nói: "Vào bên trong nói chuyện."

Hắn đi theo phía sau. Đợi vào nhà chính ngồi vào chỗ của mình, ta hỏi: "Chuyện gì?"

Hắn quét mắt bốn phía, nhìn chỉ có Đông Vân ở đây, liền khom người đáp: "Hồi phúc tấn, Thập Tam gia sai nô tài tới truyền lời cùng phúc tấn." Thấy ta trầm mặc, liền rồi nói tiếp: "Gia nói, vừa rồi có chút bất tiện. Phúc tấn hỏi chuyện đó. . . . . ." Nói đến chỗ này hắn hạ thấp giọng xuống, "Sáng hôm nay Hoàng thượng truyền hộ vệ theo hầu Thập Tứ gia, hỏi Thập Tứ gia trong quân có uống rượu hành hung hay không, Tôn Thái, Nhã Đồ hồi tấu nói không, hoàng thượng tức giận hồi tấu kia không xác thực, giam cầm bọn họ. . . . . ."

Nghe loại tin tức này, theo lập trường của ta, về lý nên bực tức vỗ bàn, mà ta chỉ cảm thấy giống như trò cười, làm cho người ta dở khóc dở cười. Không trách được Thập Tam vừa rồi ấp a ấp úng, thật ra thì đã có người làm ra được, hắn cần gì phải cảm thấy không nói ra miệng được! Trắng trợn cậy mạnh khi dễ người như vậy, cũng khó trách Thái hậu tức giận.

"Phúc tấn?" Thái giám kia thấy ta không có phản ứng, cúi người hỏi.

Ta cười cười, hỏi: "Còn nữa không?"

Có lẽ hắn cảm thấy thái độ của ta kỳ quái, có chút đờ đẫn lắc đầu, rồi lại lập tức gật đầu: "Oh, còn nữa, Thập Tam gia nói phúc tấn bớt buồn, lúc này Vạn Tuế Gia đang trong cơn tức giận, chờ mấy ngày nữa, tự nhiên sẽ tốt thôi."

Chỉ mong được như vậy. Chuyện này làm mất thân phận và phong độ của Hoàng đế, thậm chí có thể nói là kém đức hạnh, hi vọng không phải rơi vào trong  cái hố tranh hơn thua cùng mẫu thân và đệ đệ không ra được.

Ta bảo Đông Vân cầm thỏi bạc nhỏ cho thái giám kia, đưa hắn đi ra ngoài.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng đế liền dẫn quan viên theo tiễn đưa linh cửu trở về kinh, một mình Thập Tứ bị giữ lại.

Trên xe ngựa trở về, Đông Đông vẫn nằm ở trên cửa sổ xe nhìn cảnh lăng nhỏ dần. Ta cho rằng nàng biết tình cảnh của cha nàng mà lo lắng, muốn an ủi một hai câu, nàng lại xoay đầu lại nhìn ta, nói: "Ngạch nương, Hoàng gia gia một mình ở lại nơi đó, rất cô đơn vắng lạnh nha!"

Ta nhất thời sửng sốt, không ngờ tới nàng thương cảm bởi vì chuyện này. Ông cụ nằm ở bên trong quan tài kia, dường như không hề được nhiều người quan tâm, bao gồm ta và những nhi tử bảo bối kia của hắn. Chỉ là ít nhất, tôn nữ mà hắn thương yêu vẫn còn nhớ đến hắn. Lúc này nếu hắn dưới suối vàng có biết, có phải giống như ta, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mềm mại mà ấm áp hay không? Vì vậy ta ôm lấy nữ nhi, hôn cái trán của nàng: "Con lúc nào cũng nhớ tới Hoàng gia gia, ông sẽ chẳng cô đơn nữa rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.