Cuối năm, Chư Đài Cát Thanh Hải ở bờ hồ Thanh Hải dựng lều lớn, vì ăn mừng trận chiến thắng lợi, mời tiệc tướng Thanh đóng quân ở Tây Trữ. Bởi vì người Mông Cổ cũng đều dẫn theo vợ con, Thập Tứ bèn dẫn ta cùng đi dự tiệc. Đi tới nửa đường, Vĩnh Khiêm võ trang đầy đủ dẫn theo một đám người đến nghênh đón.
"Đại tướng quân!" Hắn thúc ngựa đến bên cạnh Thập Tứ, dường như có chuyện quan trọng bẩm báo, ngẩng đầu thoáng thấy ta cởi con ngựa màu đỏ thẫm, liền im bặt luôn.
Thập Tứ nhìn ta một cái, nói với hắn: "Có chuyện gì? Nói đi."
Vĩnh Khiêm liền nhẹ giọng bẩm báo: "Ở Tây Tạng Chuẩn Cát Nhĩ (Junggar) Tế Tang Thác Bố Tề bị quân ta chém giết, bây giờ đang ở trong lều với đám người Sát Hãn Đan Tân."
"Người đã chết lại còn sống?" Thập Tứ không sợ hãi ngược lại cười, "Chẳng lẽ đến làm thuyết khách?"
Vĩnh Khiêm nhìn sắc mặt của Thập Tứ, gật đầu trả lời: "Đúng. Hắn nói ‘ Bộ tộc Ngoã Lạt Mông Cổ vốn là một nhà, vì sao để cho người ngoài nhúng tay vào chuyện của nhà mình ’, ‘ thời gian qua Tây Tạng luôn là người Mông Cổ quản, bây giờ bị người Thanh đoạt đi ’, còn nói thủ lĩnh Hòa Thạc Đặc cũng nhìn lại mình một chút, giúp chúng ta, không mò ra được chỗ tốt nào. . . . . ."
Thập Tứ không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Hả? Đám người Sát Hãn Đan Tân có phản ứng gì không?"
"Nhóm người Hòa Thạc Đặc Đài Cát có buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492030/chuong-31-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.