Chương trước
Chương sau
Cuối năm, Chư Đài Cát Thanh Hải ở bờ hồ Thanh Hải dựng lều lớn, vì ăn mừng trận chiến thắng lợi, mời tiệc tướng Thanh đóng quân ở Tây Trữ. Bởi vì người Mông Cổ cũng đều dẫn theo vợ con, Thập Tứ bèn dẫn ta cùng đi dự tiệc. Đi tới nửa đường, Vĩnh Khiêm võ trang đầy đủ dẫn theo một đám người đến nghênh đón.

"Đại tướng quân!" Hắn thúc ngựa đến bên cạnh Thập Tứ, dường như có chuyện quan trọng bẩm báo, ngẩng đầu thoáng thấy ta cởi con ngựa màu đỏ thẫm, liền im bặt luôn.

Thập Tứ nhìn ta một cái, nói với hắn: "Có chuyện gì? Nói đi."

Vĩnh Khiêm liền nhẹ giọng bẩm báo: "Ở Tây Tạng Chuẩn Cát Nhĩ (Junggar) Tế Tang Thác Bố Tề bị quân ta chém giết, bây giờ đang ở trong lều với đám người Sát Hãn Đan Tân."

"Người đã chết lại còn sống?" Thập Tứ không sợ hãi ngược lại cười, "Chẳng lẽ đến làm thuyết khách?"

Vĩnh Khiêm nhìn sắc mặt của Thập Tứ, gật đầu trả lời: "Đúng. Hắn nói ‘ Bộ tộc Ngoã Lạt Mông Cổ vốn là một nhà, vì sao để cho người ngoài nhúng tay vào chuyện của nhà mình ’, ‘ thời gian qua Tây Tạng luôn là người Mông Cổ quản, bây giờ bị người Thanh đoạt đi ’, còn nói thủ lĩnh Hòa Thạc Đặc cũng nhìn lại mình một chút, giúp chúng ta, không mò ra được chỗ tốt nào. . . . . ."

Thập Tứ không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Hả? Đám người Sát Hãn Đan Tân có phản ứng gì không?"

"Nhóm người Hòa Thạc Đặc Đài Cát có buồn bực không lên tiếng, có giận dữ mắng lại hắn. Quảng Thiện còn ở đó ứng phó. Đại tướng quân, còn muốn đi sao?"

Thập Tứ cười nói: "Đều đã đi đến nữa đường rồi, tại sao không đi? Hiện tại Sách Vọng A Lạp Bố Thản bộ dạng thảm hại, còn có năng lực gì bày Hồng Môn Yến cho ta! Về phần những người Đài Cát lão gia kia, thì càng không cần lo lắng bọn họ có thể gây ra trò gì."

Chư Đài Cát Thanh Hải không thể nhúng chàm Tây Tạng có điều bất mãn, mà hiện tại Sách Vọng A Lạp Bố Thản không có sức trả đòn, đành phải thử lợi dụng việc mâu thuẫn này phá hoại quan hệ bọn hắn cùng triều đình nhà Thanh. Ta nghĩ hắn có lẽ có chút nhức đầu, cười hỏi: "Rất khó giải quyết sao?"

Hắn cười thở dài nói: "Người La Sát ở phía Bắc không ngừng nhằm về phía Sách Vọng ném tú cầu, cho nên không muốn ép hắn quá chặc."

Ta gật đầu một cái tỏ ra hiểu rõ, mắt thấy phía trước trên đồng cỏ vàng óng ánh doanh trướng tầng tầng lớp lớp, đến nơi rồi.

Hôm nay thời tiết cực tốt, gió rất nhẹ, ánh nắng tươi sáng. Có thể thấy nơi xa trên đường chân trời một vệt màu trắng ranh giới có tuyết, đó hẳn là mặt hồ đóng băng. Trong doanh địa, quân Mông Cổ và quân Thanh ngồi lẫn lộn vây quanh đống lửa, uống rượu ăn thịt, có người cùng các thiếu nữ Mông Cổ vừa múa vừa hát nhiệt tình, thậm chí còn có phụ nhân đuổi theo đứa nhỏ chạy loạn, giống như đang ăn tết, không khí không chút giương cung bạt kiếm nào.

Vẻ mặt Vĩnh Khiêm ngưng trọng, Thập Tứ thì lại có vẻ rất thong dong, vỗ vai của hắn cười nói: "Dẫn đường, đi xem một chút." Vĩnh Khiêm khom người đáp một tiếng "Vâng", lĩnh mệnh đi ở phía trước.

Bên ngoài một cái liều lớn, mấy người hầu Mông Cổ thấy Thập Tứ đến cuống quít tiến lên nghênh tiếp. Xem ra bên trong trò chuyện quá chuyên chú, những việc khác đều đã quên rồi. Vĩnh Khiêm phân phó thân vệ cẩn thận đề phòng. Nghe nói lớp băng trên mặt hồ rất dầy, trên băng còn có tuyết đọng, ta nghĩ ta ở đây cũng không có chuyện gì làm, không bằng đi xem một chút có chơi trượt tuyết được hay không, lại bị Thập Tứ chụp được cổ tay, kéo vào lều.

Bên trong lều hơn mười bàn tiệc vây thành vòng tròn, dễ thấy nhất chính là người ngồi ngay giữa kia, thắt lưng thô to, mặt đầy râu. Quảng Thiện đang kích động khẩu chiến với người này. Người hầu ngăn Thập Tứ lại đi vào thông truyền trước, chúng ta vừa lộ diện, bên trong lều lập tức yên lặng như tờ, mười mấy tên vương công Mông Cổ kinh ngạc rối rít đứng dậy nghênh đón. Sát Hãn Đan Tân phản ứng nhanh nhất, tiến lên dẫn Thập Tứ đi về phía chủ tọa trống không.

Đại hán râu ria kia chắc là Thác Bố Tề, vẻ mặt kiêu căng nhìn chúng ta chằm chằm. Thập Tứ cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ cười để cho Sát Hãn Đan Tân giới thiệu cho ta người đang ngồi. Khi phát giác có nửa số người là phúc tấn Đài Cát dẫn theo cùng đi, thậm chí có một bàn tiệc là quả phụ dẫn theo đứa nhỏ, thì liền biết sự xuất hiện của ta cũng không tính thất lễ.

Thác Bố Tề không nhịn được bị coi thường, nâng cằm dùng tiếng Hán nói: "Hừ, một đám nô tài, đến liếm bùn trên chân chủ tử các ngươi đi!"

Một vị Đài Cát nhảy dựng lên dùng tiếng Mông Cổ mắng hắn (ta nghe không hiểu, coi như tâm tình kích động, cũng không ngoài những chữ thô tục). Thác Bố Tề lại nhìn mọi người chung quanh cười lạnh nói: "Người Hán có câu nói thật hay ‘ Giết được thú săn nấu đi chó săn ’, xem thử các ngươi còn có thể vui vẻ đến khi nào!"

Thác Bố Tề có thể xuất hiện ở nơi này trong đó nhất định đã lấy được trợ giúp của một vị hoặc mấy vị Đài Cát, mà lời của hắn, hiển nhiên ảnh hưởng đến những người đang ngồi khác.

Vĩnh Khiêm đứng ở cạnh cửa màn trướng, nắm phối kiếm ngang hông mắt lộ ra hung quang. Vẻ mặt Thập Tứ hờ hững, ở bên tai ta khẽ cười giễu nói: "Hắn cho mình là Tử Cống hay là Tô Tần?" Thân phận của hắn không tiện đấu võ mồm với Thác Bố Tề, dùng vũ lực dù có thắng nhưng không tránh khỏi hiềm khích, liền thấp giọng cười nói: "Tin ta, thì cho ta trở thành Trương Nghi."

Ta cũng chỉ là nói đùa, không ngờ hắn lại ôm vai của ta, cười khích lệ nói: "Đương nhiên tin. Bàn về lời lẽ sắc bén, ít có người đuổi kịp nàng. . . . . ."

Thác Bố Tề nhìn hai chúng ta thì thầm, ánh mắt nhìn giống như muốn ở trên người chúng ta chọc ra cái động. Lúc này ta nhận được quân lệnh, liền chuyển sang hắn cười hỏi: "Tế Tang đại nhân, nói đến bùn, ta thấy quý chủ Sách Vọng A Lạp Bố Thản muốn liếm chính là bùn trên chân La Sát chủ tử mới đúng chứ."

"Ngươi nói cái gì!" Thác Bố Tề hai mắt trợn lên, giận dữ hét.

Hí khúc nếu đã có đoạn đầu, thì phải hát tốt đoạn sau. Ta rót một chén bơ trà giải khát, tiếp đó cười nói: "Ha ha, La Sát Sứ giả đều cùng chủ tử các ngươi nói cái gì đây? Để cho ta đoán một chút, có phải vào nước La Sát, liền có thể được bọn chúng bảo hộ hay không? Sa Hoàng Peter tin tưởng Diệp Nhĩ Khương thừa thãi hoàng kim, nếu Sách Vọng tặng đất đai Trường Sinh Thiên chắp tay đưa cho người La Sát, bọn chúng nhất định sẽ xây dựng từng ngọn lô-cốt ở trên những mảnh đất kia, giữ lại nhưng người anh hùng Junggar bảo vệ thật tốt. Các ngươi cũng liền an tâm, không cần sợ đối mặt với Đại Thanh rồi!" Tụ họp ở chỗ của Tiểu Chung đám cha cố thường ở trong hội nghị đàm luận thời sự Châu Âu, ai cũng biết Sa Hoàng nước Nga khuếch trương dã tâm, những năm trước đây đánh thắng Thụy Điển, hôm nay lại có xung đột với Othman Thổ Nhĩ Kỳ. Phía đông, thì ở vùng biên giới Junggar sông Ngạch Nhĩ Tề Tư cùng Đông Bắc Thanh triều làm chút ám muội. Thập Tứ từng nói đến Sách Vọng A Lạp Bố Thản lúc trước đối với bọn chúng rất cảnh giác, nhưng mà lúc này hắn hãm sâu khốn cảnh, sợ cũng không lo được nhiều như vậy.

Sắc mặt Thác Bố Tề xanh đỏ một trận, hai mắt như muốn phun lửa. Các vương công Mông Cổ liền nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt. Thập Tứ nắm tay của ta chơi đùa, trước sau trầm mặc. Ta thừa thắng xông lên: "Hầu hạ chủ tử Peter các ngươi cho thật tốt, có lẽ sẽ được hắn đối xử giống như với chó trong viện của mình, thỉnh thoảng ban thưởng một miếng bánh xếp Seberia đông lạnh."

Thác Bố Tề quay sang Thập Tứ dùng tiếng Mông Cổ nói một đống lớn. Ta phớt lờ biểu tình kinh thường của hắn khi hắn nhìn ta, cùng với chân mày nhíu chặt của các phúc tấn góa phụ Mông Cổ, có thể đoán được đó là những từ ngữ chỉ trích nữ nhân. Bèn cũng quay sang Thập Tứ cười nói: "Không biết đoán có đúng hay không, đột nhiên Tế Tang Thác Bố Tề đại nhân không dùng tiếng Hán nữa có phải là nói chiến sự cùng nữ nhân không liên quan với nhau hay không? Như vậy, xin phiền đại tướng quân hỏi hắn, đã như vậy, năm đó Cát Nhĩ Đan binh bại, Sách Vọng A Lạp Bố Thản cớ gì vội vã dâng nữ nhi Chung Tề Hải của Cát Nhĩ Đancho Đại Thanh ta?"

Thập Tứ nhìn về phía hắn cười hỏi: "Cần ta dịch cho ngươi không?"

Sắc mặc Thác Bố Tề xám trắng, nói không ra lời.

Thập Tứ cũng không muốn nghe hắn nói, phất tay nói: "Cút về nói cho Sách Vọng A Lạp Bố Thản, nếu hắn vẫn còn là nam nhân, còn là con cháu Ba Đồ Nhĩ Hồn Đài Cát, đao kiếm phai mờ cũng đừng chỉ biết hô hào ‘Bộ tộc Ngoã Lạt vốn là một nhà’ Mông Cổ!"

Vĩnh Khiêm đã sớm không kịp chờ đợi nháy mắt với thân vệ bên cạnh, bọn họ liền áp giải Thác Bố Tề ra khỏi lều.

Sát Hãn Đan Tân vỗ tay "Bốp bốp" hai cái phân phó mở yến, sau đó bưng ly rượu trước mặt lên, cười nói: "Kính đại tướng quân!"

Vì vậy các Đài Cát đều đứng dậy cung kính, toàn cảnh nhiệt liệt hòa hợp.

Mặc dù cuộc nháo kịch này kết thúc, nhưng tai họa ngầm sau lưng của nó lại chưa trừ được tận gốc. Dĩ nhiên, đây cũng không phải là vấn đề ta cần quan tâm.

Năm mới vừa bắt đầu, Hoàng đế triệu Thập Tứ hồi kinh. Rốt cuộc có thể nhìn thấy Đông Đông rồi, không biết tiểu cô nương mười hai tuổi lớn lên hình dáng ra sao!

Càng gần đến Kinh Thành, đội ngũ đi càng chậm. Bởi vì phải chờ đợi hoàng đế sắc mệnh, thương nghị nghi thức nghênh đón phù hợp . . . . . Ta đối với phô trương không có hứng thú, cũng thật sự nhớ nhung nữ nhi, vào Trực Đãi, nói với Thập Tứ một tiếng, dẫn một tiểu đội tùy tùng cưỡi ngựa về nhà trước.

Trở lại phủ Bối Tử, gõ cửa hông, đi tới nữa đường chỉ có Thư ma ma vội vội vàng vàng chào đón, chắc là ta về trước thời hạn bọn họ cũng không kịp chuẩn bị."Đông Đông đâu?" Ta cũng không chờ nàng thỉnh an, nhắm đầu vào liền hỏi. Đã sớm viết thơ nói cho Đông Đông biết chúng ta trở về, để nàng đừng ở lại trong cung, về nhà chờ, hơn nữa đã nói trước, nếu ta về đến nhà không thấy nàng, cái mông nhỏ của nàng sẽ gặp họa.

"Hồi phúc tấn, cách cách đang chơi ở trong viện của nhị a ca. Phúc tấn không bằng trở về phòng nghỉ ngơi, nô tỳ đi gọi cách cách tới thỉnh an. . . . . ." Nàng chạy chậm theo ta, cúi đầu đáp lời.

Ta liếc nàng một cái, chân vòng qua hướng khác, nói: "Không cần, tự ta đi tìm nàng."

Ở ngoài viện Hoằng Minh gặp một cô gái xa lạ, mười bảy mười tám tuổi ăn mặc theo phong cách thiếu phụ. Ta nhìn về phía Thư ma ma, nàng liền nhẹ giọng chỉ điểm nói: "Đây là phúc tấn của đại a ca."

A, nàng dâu của Hoằng Xuân, là con dâu ta. Vì vậy mỉm cười nói với nàng: "Nàng dâu mới cũng tới tìm nhị a ca chơi sao?"

Thiếu phụ không nhận ra ta, quay đầu về phía người hầu bên cạnh tìm kiếm đáp án, một ma ma có chút thâm niên ghé vào bên tai nàng nói vài câu, nàng liền khẩn trương nhìn ta một cái, cúi đầu nói nhỏ: "Hồi phúc tấn, ta. . . . . . Con dâu là tới tìm đại a ca. . . . . ."

Tại sao nàng không được tự nhiên như vậy? Bộ dáng ta rất hung dữ sao? Thôi, không làm khó tiểu cô nương. Liền cười nói: "Vậy cùng đi vào nhìn một chút." Nói xong bước vào viện trước, men theo âm thanh náo nhiệt tìm đến chỗ. Liền thấy một đống người vây quanh hàng rào gỗ cao nửa người hưng phấn hô hét, tiếng của Đông Đông không phải lớn nhất, nhưng cao vút nhất, bởi vì nàng chỉ một là một cô bé nhỏ. Đám tiểu tử này là thừa lúc trước khi cha bọn chúng trở về cuồng hoan lần cuối cùng. Trong đám người đột nhiên bộc phát ra tiếng kêu "Oa" "A" "Ôi chao", tiếp theo là tiếng Đông Đông hoan hô, mà bọn Hoằng Xuân Hoằng Minhcòn lại là tiếc nuối lắc đầu thở dài. Một gã sai vặt bắt con gà thắng lợi của nàng ra khỏi hàng rào, nàng thế mà hí hửng ôm con gà mào đỏ đuôi dài qua, hôn một cái lên lông cổ bóng loáng của nó.

Ta cau mày kêu: "Đông Đông."

Lúc này nàng mới nhìn về phía ta, sau đó liền sửng sốt, ta vẫy vẫy tay với nàng, nàng lại rầy rà không chịu đến gần. Hai năm không gặp, bỡ ngỡ là đương nhiên, huống hồ ta cũng thật sự không muốn nàng cùng gà âu yếm sau đó lại đến hôn ta. Vẫn là Thư ma ma nhìn không được, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cách cách, còn không mau thỉnh an ngạch nương."

Ta thấy nàng ôm con gà chọi săng săng đến gần, cau mày nói: "Để con gà đóxuống." Cũng không sợ bệnh gà toi à.

Lập tức có gã sai vặt ôm con gà đi, nàng từng bước từng bước qua đây, tathấy bả vai trước ngực nàng dính mấy cọng lông gà, muốn đưa tay phủi xuống, mới phát hiện vẫn còn nắm roi ngựa, liền giao đồ trong tay cho Thư ma ma cầm, thuận tiện cởi áo choàng xuống. Phủi sạch sẽ trên người nàng, véo nhẹ gương mặt của nàng hỏi: "Nhanh như vậy liền không nhận ra nương rồi à?" Vóc dáng tiểu gia hỏa cao lên không ít, đều đã đến bả vai ta rồi, gương mặt cũng không tròn giống như trước kia.

Nàng giống như tìm được chút cảm giác, ôm lấy cánh tay của ta nói: "Ngạch nương, người đen."

Ta vỗ vỗ đầu của nàng, cười nói: "Con không giống như người khác, thay đổi cũng không nhận ra."

Hoằng Xuân Hoằng Minh Hoằng Ánh lần lượt tới đây thỉnh an, ta cười nói với bọn nó: "Chơi tiếp đi, Ama các ngươi tối thiểu sáng mai mới có thể về đến nhà." Nói xong xách Đông Đông trở về phòng.

Một đường Đông Đông hỏi đông hỏi tây, lại cảm thấy hứng thú với trang phục của ta nhất: "Nương, cái áo này của người thật là đẹp mắt, con cũng làm một bộ được không?"

Ta không khỏi bật cười: "Cái này thì có cái gì đẹp mắt? Con muốn mặc thì sai bọn họ may đi." Cũng chỉ là áo mở tứ xiên Mông Cổ, vạt áo cắt hơi ngắn chút, để chắn gió, thêm một cái áo cao cổ, giống như áo da bình thường lấy lông cáo trắng viền mép.

Nàng vui vẻ nhảy về phía trước: "Chính là gọn gàng đẹp mắt, nhất định cởi ngựa dễ dàng!" Ai, bắt đầu xem trọng ăn mặc đẹp như thế nào, rốt cuộc cũng là thiếu nữ!

Trở về phòng sửa soạn xong xuôi, theo thường lệ đi qua chỗ Hoàn Nhan thỉnh an. Nàng hỏi tình hình Thập Tứ và trở về bao lâu rồi, còn lại chính là lời xã giao.

Buổi tối ta ngủ trong phòng Đông Đông, Các loại đồ chơi chất đầy phòng nàng, đao kiếm côn không ít, búp bê cũng chất nửa giường. Nhớ lại ban ngày nàng chơi đùa mạnh mẽ, không khỏi nghĩ nha đầu này không ai quản thúc, chỉ sợ là "Kiêu căng vô cùng, quần là áo lượt đệ nhất" rồi. Bất quá nàng vẫn giống như trước đây, sau khi lên giường quấn ta kể chuyện xưa, ta có chút mệt mỏi, tùy tiện biên soạn một chút truyền thuyết Văn Thành công chúa vào Tây Tạng cho nàng. Nói xong thế là lại nhớ tới tiểu Đạt Lai Guesam Gia Thố tặng Phật châu, liền lấy quấn lên cổ tay cho Đông Đông, căn dặn nàng không cho phép lấy xuống. Mộc nhiễm thành kính cùng hồn nhiên của chủ nhân, đây là nữ trang có linh khí nhất, nguyện có thể bảo hộ nàng bình an.

Thập Tứ mãi cho đến gần tối ngày hôm sau mới về đến nhà, Đông Đông cùng hắn cũng quen thuộc nhanh hơn, nũng nịu hô: "Ama!" Nhảy lên trên lưng hắn, siết cổ của hắn. Thập Tứ cười nắm lấy hai cánh tay của nàng, đưa tới trước mặt, kề mặt tới gần nói: "Tiểu bảo bối, có nhớ Ama con hay không? Tới, hôn nhẹ Ama!"

Đông Đông "Ba" hôn hắn một hớp, lại bỉu môi nói: "Râu ria chích người!"

Thập Tứ cười ha ha, ôm lấy nàng, lấy râu quẹt qua gương mặt của nàng. Đông Đông cười khanh khách hô nhột, quay người tránh thoát, trốn ra sau lưng ta. Thập Tứ cũng lại gần, khuôn mặt kề đến trước mặt, nghiêng mặt nói: "Đến phiên nàng."

Ta hôn một cái lên trên mặt hắn, quay qua nói với Đông Đông: "Ama con mệt mỏi, sáng mai trở lại tìm ama cởi ngựa. Trở về làm bài tập, hai ngày nữa ta sẽ kiểm tra."

Đông Đông vừa nghe đến hai chữ "Bài tập" liền khẩn trương, hôn ta một cái liền chạy ra khỏi phòng, thật giống như ta không thấy nàng thì sẽ quên chuyện này.

Ta quay sang Thập Tứ: "Mệt mỏi không? Ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi đi."

Hắn"Ừ" một tiếng, lộ ra vẻ mệt mỏi. Ta kéo hắn đến cạnh giường nằm xuống, hắn gần như vừa dựa vào liền ngủ thiếp đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.