"Bọn họ không phải đều ở chỗ kia tụng kinh sao?" Ta thò đầu nhìn một chút, phát hiện cửa mở trong phòng không có ai, liền đi vào, "Ta không ăn trộm đồ."
Toàn bộ cửa sổ đều treo màn vải, ánh sáng hơi mờ, còn có chút âm lãnh, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài rất nhiều. Trong phòng không có giường đất, chỉ có một bàn gỗ lớn, phía trên chất đống rất nhiều hoa văn mặt người vẫn chưa vẽ xong. A, sực nhớ, đây không phải là mặt người, là hoa Tô Du! Quả nhiên là trông thấy trong thùng gỗ trên đất có vụn băng còn dư lại. Vẫn tưởng rằng chỉ có mùa đông mới thấy được hoa Tô Du, xem ra vận khí của ta không tệ! Ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát, phát hiện những thứ kia chính là Tô Du bán thành phẩm đa số là dùng trang trí cho tăng lữ, tất cả đều là mặt mỉm cười, hình dáng giống y như thật. Làm cho Tăng nhân không hiếm lạ, kỳ quặc ở chỗ là còn làm một đống heo lớn, hòa thượng chăn heo? Ta quay lưng lại ngoắc tay: "Quách Khoa, đừng canh chừng nữa, đến xem cái này. Ngươi nói bọn họ nặn nhiều heo như vậy làm cái gì? Nấu mỡ heo?"
"Bởi vì năm nay lịch Tây Tạng là năm heo." Không phải Quách Khoa, hắnkhông nói giọng trẻ con.
Ta ngồi dậy quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu Lạt Ma mặc tăng bào màu đỏ thản nhiên đi tới. Quách Khoa đứng ở sau lưng ta, vẻ mặt có chút lúng túng. Ta nghĩ thầm đã như vậy thì thẳng thắn luôn, dù sao người xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492024/chuong-29-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.