Lại vào mùa hè. Mùa hè này dường như vô cùng an tĩnh, ngoại trừ Đông Đông, mọi người trong viện bước đi đều rón ra rón rén, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chắc là sợ ta lên cơn tức giận trút hết lên trên đầu bọn họ.
Sau ngày thứ hai Thập Tứ đi, Hoàn Nhan Thị sai người đến hỏi, có nên chuyển đồ của Thập Tứ đi hay không. Hắn từ Nhiệt Hà trở lại thì chuyển sẽ tốt hơn. . . . . . Đang cúi đầu suy tư, thì thấy Thư ma ma vén rèm đi vào, ta kinh ngạc hỏi: "Ma ma không cùng đi sao?"
Thư ma ma mấp máy môi, rũ mắt xuống phúc thân trả lời: "Gia không cho nô tỳ đi theo."
Ta nhìn nhìn nha hoàn Hoàn Nhan thị sai tới, thở dài, nói: "Vậy thì chuyển đi thôi. Phúc tấn và ma ma quyết định là được rồi."
Gia cụ và bài biện ít đi, trong phòng có vẻ trống trải. Ta rất ít đi ra ngoài, thiếu nhân tình khi bệnh đó, liền sai Quách Khoa đi tặng lễ nói lời cảm tạ với tất cả các phủ. . . . . . Cũng không biết còn có thể sai khiến hắn bao lâu. Thập Tứ không có viết thư về, trước kia hầu như hôm sau là có thể nhận được thư của hắn, kể chuyện vụn vặt hằng ngày ở bên ngoài, nhưng dưới tình huống này, đổi lại là ta, cũng không còn tâm tình viết thư.
Nghĩ lại, ta nỗ lực yêu cầu người khác buông tha thứ mình luôn mơ tưởng, đúng là quá tự cao tự đại rồi. Chỉ là mặc kệ như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492005/chuong-25-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.