Đông Vân lại nói: "Phúc tấn áo khoác này đính vừa người, mặt vải lót màu bạc bên trong làm nổi bật lên màu da trắng non."
Vẫn là Thư ma ma nghe hiểu ý của ta, trả lời: "Tiểu Cách Cách mặc áo bông này tốt không chọc cười."
Ta cười nhìn về phía Đông Vân, lắc đầu một cái, nàng đỏ mặt cúi đầu. Nhìn Do Nhi vào phòng, liền hỏi: "Thấy đường tiểu thư không?"
Do Nhi trả lời: "Nô tỳ mới vừa rồi còn thấy đường tiểu thư đi về phía sau vườn bên kia hồ nước."
Ta còn trông cậy vào Lý Thục giúp ta tiếp đãi khách nữ, lúc này chạy mất dạng! Liền giao Đông Đông cho ma ma bọn họ chăm sóc, mang theo Do Nhi đến hậu viên đi tìm nàng. Xa xa nhìn thấy nàng cùng một nam tử trẻ tuổi đứng trong đình nói chuyện, hơi đến gần chút, mới nhận ra là Thập Tam. Đang muốn mở miệng gọi bọn họ, lại thấy Lý Thục hành lễ với Thập Tam, thối lui khỏi đình. Nàng đi tới bên cạnh ta cười hỏi: "Hàm tỷ tỷ, Đông Đông đâu?"
"Ở trong phòng, bà vú ôm đấy." Mặc dù nhìn thần sắc nàng như thường, lại mơ hồ cảm thấy nàng không quá vui mừng.
Còn chưa kịp tra cứu, nàng liền bỏ xuống một câu: "Ta đi xem nàng một chút", liền vội vàng đi rồi.
Nhìn lại bên kia, Thập Tam mỉm cười nâng tay giơ lên, gọi ta. Ta cũng cười cười, đi tới nói chuyện với hắn.
Thập Tam gác tay xuống đứng tại chỗ, nhìn ta đến gần, câu nói đầu tiên cư nhiên hỏi cùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2491967/chuong-17-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.