Lúc Thập Tứ để ta lên trên giường, ta đã thong thả lại sức. Thư ma ma phân phó người đi tìm ngự y cùng bà đỡ, Thập Tứ ở một bên vừa lẩm bẩm lầm bầm niệm: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . ."
Ta dùng sức đạp hắn hai cước, cả giận nói: "Ta biết không có việc gì, ngươi mới cản trở!" Bà đỡ rất nhanh tới, Thư ma ma thỉnh Thập Tứ đi ra ngoài, người này cứng cổ mắt điếc tai ngơ. Những nha hoàn ma ma kia làm sao dám đá động đến hắn, nào có ai dám kéo hắn, ta đẩy hắn nói: "Ngươi đi ra ngoài."
Hắn ôm ta nói: "Ta không đi, ta muốn phụng bồi nàng."
"Ai yêu, chủ tử, gia của ta, nam nhân cũng không thể trong phòng chờ sanh, điềm xấu a!" Thư ma ma vội la lên.
Ta giùng giằng xô đẩy hắn: "Ai muốn ngươi bồi! Lại không thể thay ta sinh, nhanh lên cút ra ngoài."
Lúc này Phó Hữu Vinh dẫn Lô ngự y vào phòng , Thập Tứ vừa nhìn thấy hắn, nói: "Hắn không phải nam nhân?"
Ta nghe giận dễ sợ, không biết thế nào vô cùng nóng nảy, nhặt lên cái gối đầu liền đánh hắn: "Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài! Ta vừa thấy ngươi liền đau dữ dội!"
Hắn nhảy dựng lên, ôm lấy gối đầu nói: "Nàng đừng tức giận, ta sẽ đi ra ngoài, đi ra ngoài. . . . . ." Nói xong bị Phó Hữu Vinh lôi kéo cẩn thận mỗi bước điđi ra ngoài, tại cửa lại dừng bước, ngó ta: "Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2491964/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.