Có lẽ hắn nói không sai, nhưng không thể phủ nhận, có đôi khi, ta càng giống như mẹ hắn. Nhưng mà hắn hiển nhiên không muốn làm cho ta đi sâu vào suy tư, ôm lấy ta thật chặt, hôn ta, để cho ý thức ta trở nên mơ màng trống không. Ta chỉ có thể nghĩ một vấn đề, kết thúc là có thể ngủ rồi. . . . . .
Trời đã sáng chưa? Mí mắt có chút dính, khó khăn mở mắt ra, đầu tiên là mơ hồ một tia sáng, sau đó hình ảnh liền từ từ rõ ràng. Cằm Thập Tứ dán vào bên trán ta, hô hấp đều đều, vẫn còn ngủ. Hình như có tiếng chim hót chiêm chiếp, ta lật người vén lên một góc rèm che, chỉ thấy bên ngoài trời sáng choang. Ta vẫn híp mắt, chợt nhớ tới cái gì, nửa ngồi dậy vỗ mặt Thập Tứ nói: "Này, tỉnh tỉnh! Ngươi ngủ quên rồi!"
Hắn mở mắt ra nhìn ta, không thấy hốt hoảng gọi người mặc quần áo, lại đưa tay vớt ta trở về, hôn lông mày ta nói: "Ngủ tiếp một lát . . . . . ."
Ta hướng lên trên đầu hắn gõ một cái, nói: "Đến trễ, lại chờ bị đánh hèo bây giờ."
Hắn cười hì hì xoay người qua một bên, vỗ phía sau chân cùng cái mông, nói: "Nàng nhẹ một chút, tránh cho tay đau."
Ai cùng hắn đùa giỡn! Ta giận dữ trừng hắn, hắn cười dính sát lại, khẽ hôn chóp mũi ta, nói: "Ta hôm nay xin nghỉ. Phụng bồi nàng có được hay không?"
Người này mượn bệnh bỏ bê công việc. Thôi, tuỳ hắn đi, nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2491948/chuong-14-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.