Hai ngày sau, Phương lão đầu quả nhiên tìm tới cửa. Không tới một tháng, ta trước sau cho hắn sáu trăm lượng. Quách Khoa lấp liếm nói: "Phúc Tấn so với Cửu gia còn hào phóng hơn." Ta không để ý đến hắn. Lý Hạo cũng cảm thấy ta "trọng nghĩa khinh tài" đến quá phận, ta trấn an nói: "Đừng quá lo lắng, bại gia ta thiên phú có hạn."
Thời điểm Phương lão đầu lại một lần nữa đến đòi tiền, ta không cho. Quách Khoa nói lão đầu ăn vạ ở tiền thính không chịu đi, ta liếc hắn một cái, nói: "Hắn không đi, chẳng lẽ muốn ta đi mời?"
Quách Khoa vội vàng cúi đầu, gọi gã sai vặt ngoài cửa, nhẹ giọng phân phó nói: "Đánh ra đi."
Phương lão đầu lại tới ba lần, ăn ba lần bế môn canh. Một lần cuối cùng, Quách Khoa nói hắn kêu thảm thiết cái gì, không có tiền nữa sẽ bị người ta đánh chết. Ta nói, đánh chết lại tính.
Qua mấy ngày, Phương lão đầu mặt mũi bầm dập, một cái cánh tay treo ngược, một tay kia vẫn còn lôi tiểu nam hài nhận nuôi, thời điểm thừa lúc ta đi ra ngoài trở về nhà nhào tới trước xe quỳ xuống, đè đứa bé kia dập đầu như giả tỏi. Ta cho người kéo đứa bé kia đứng lên, nói với lão đầu: "Thế bá làm cái gì vậy?"
Phương lão đầu vẻ mặt đau khổ nặn ra một chút cười, nói: "Cầu Phúc Tấn thương xót!" Nói xong nằm phục xuống ở trước xe.
"Này thành bộ dáng gì nữa." Ta cau mày nói. Sau đó ra hiệu Quách Khoa dẫn bọn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2491942/chuong-13-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.