Gió đêm phần phật, trăng sáng lên cao.
Tần Dĩ Mạt mở cửa sổ trong phòng trọ, nhìn ra cành liễu đang phất phơ trước gió, âm thầm xuất thần.
Có một thân thể ấm áp nhích lại gần.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Tam Mao bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi.
Đem cả người mình nhích vào trong lòng nam nhân, Tần Dĩ Mạt thì thầm: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ đêm khuya ở đây thật không đẹp!”
“Vậy nàng cảm thấy ở đâu là nhìn đẹp nhất?”
Tần Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là đêm khuya ở sơn cốc của chúng ta nhìn đẹp nhất!”
Dường như đối với hai chữ “chúng ta” đặc biệt thỏa mãn, lời nói của hắn mang theo sủng nịnh nói: “Được, chờ đến khi tất cả đều kết thúc, chúng ta sẽ trở về, để nàng ngày ngày được ngắm cảnh đêm!”
Tần Dĩ Mạt nghe được lời hắn nói, đầu tiên là cười “phốc” một tiếng, sau đó là một cổ buồn phiền bao phủ trong lòng.
“Tam Mao” – Nàng hơi quay đầu, hỏi: “Huynh tại sao lại không hỏi gì cả?”
Chuyện Bạch Liên Nhi cũng được, chuyện hoàng kim đồ cũng được, chẳng lẽ một chút huynh cũng không thấy kỳ quái, một chút cũng không nghi hoặc sao?
“Chỉ cần là nàng muốn làm.....”
Âm thanh của Tam Mao vang vọng bên tai nàng, như một cơn gió nhẹ nhàng, từ từ nhiễu động tâm hồn nàng.
“Vô luận là chuyện gì, ta đều không quan tâm”.
Chỉ cần nàng lưu lại bên cạnh ta, chỉ cần nàng đừng để ta tìm không ra nàng, những chuyện còn lại đối với ta mà nói có gì quan trọng?
Tần Dĩ Mạt nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-nha-cua-vat-hi-sinh-nu-phu/561918/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.