Hai người Tần Dĩ Mạt một đường thẳng hướng tây mà đi,thật ra nàng rất lo lắng cái tên Hạ Lan Mẫn điên khùng kia sẽ không từ thủ đoạn mà làm ra chuyện gì, nhưng có thể là do Tần Dĩ Mạt uy hiếp hắn có hiệu quả. Tính đến nay, trên đường “chạy trốn” của hai người hoàn toàn cực kì thuận lợi. 
“Này…” – Tần Dĩ Mạt lắc lắc cây cỏ đuôi chó trong tay, hỏi Tam Mao: “Chúng ta kế tiếp phải đi đâu đây?” 
Tao Mao suy nghĩ một chút rồi nói: “TiểuHà Hoamuốn đi đâu?” 
Tần Dĩ Mạt lắc đầu, biểu thị mình cũng không muốn đi đến nơi nào cả. 
“Tiểu Hà Hoa, có muốn đến nhà hay không?” – Hắn đột nhiên nói. 
Tần Dĩ Mạt sửng sốt, lập tức bất khả tư nghị kinh hô: “Cư nhiên cũng có nhà?” 
“……………” 
Ý thức được mình dùng từ không đúng, Tần Dĩ Mạt thè lười, nhưng trong lòng càng lúc càng hiếu kỳ. Dù sao từ trước đến nay nàng đều cho rằng nam nhân này cô đơn một mình. 
“Nhà ở đâu? Trong nhà còn có người khác sao? Vì sao trước đây chưa từng nhắc đến?” 
“Bởi vì trước đây chưa từng hỏi qua” – Âm thanh của Tam Mao đột nhiên trầm xuống. 
Một cảm giác chột dạ nổi lên trong lòng Tần Dĩ Mạt, chỉ nghe nàng lẩm bẩm nói: “Không hỏi, liền không biết nói sao!” 
Bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, Tam Mao quất roi ngựa trong tay, nói tiếp: “Nhà ở trong một ngon núi, là sư phụ chăm sóc, chỉ là lão nhân gia hắn mười năm trước đã về cõi tiên rồi!” 
Nhìn sắc mặt hắn đột nhiên ảm đạm, Tần Dĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-nha-cua-vat-hi-sinh-nu-phu/561910/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.