Tần Dĩ Mạt ngẩn người ngồi trên giường thêu, hai mắt đăm đăm nhìn cái khối “Phượng Hoàng Phi Bội” trên tay.
Thành thật mà nói, lúc này trong lòng nàng thật sự rất rối loạn, từ lúc mạc danh kỳ diệu xuyên không vào một quyển tiểu thuyết, nhân sinh của nàng liền sớm đã trở nên hỏng bét, vô số lần nằm mơ thấy được quay về, Tần Dĩ Mạt đều cầu khẩn, ước gì khi nàng mở mắt lần nữa, tất cả đều sẽ trở về như cũ, không phải là nàng không chịu thỏa hiệp với hiện thực, mà là nàng can bản không thể xem đây như một thế giới chân thật để tồn tại.
Cho nên—— cố sức xiết chặt vật trong tay, trong mắt Tần Dĩ hiện lên một sự kiên định, cho dù là cái gì điểm sinh tồn cũng được, kịch tình này nọ cũng được, mình nhất định phải sống, sống để rời khỏi nơi này. Hít sâu một hơi, kìm nén trong lòng sự bất an, tâm tư của nàng bắt đầu nhanh chóng chuyển động..
“Nam Cung Phong Hoa.........” Tần Dĩ Mạt thì thầm, bỗng, dường như là nàng nghĩ đến cái gì, nhếch khóe miệng, Nam Cung Phong Hoa này không phải là cùng lão cha lừa gạt làm một trong bốn nam diễn viên chính sao. Trong giới thiệu vắn tắt nhắc tới cái người “Hắn —— một thân bạch y, ôn văn nho nhã,mọi ngườigọi là đệ nhất võ lâm mỹ mạo công tử, nhưng chỉ nguyện thủ hộ sau lưng nàng, chỉ cầu gương mặt mỹ lệ nhỏ nhắn của nàng vĩnh viễn là một đóa hoa vô ưu” kia mà!!
Khóe miệng Tần Dĩ Mạt không phải là nhếch nữa, mà là co
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-nha-cua-vat-hi-sinh-nu-phu/263083/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.