Ngay lúc hai người củi khô bốc lửa thì bất thình lình nghe được giọng nói của Vạn Tĩnh, đều ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo Thư Vãn vội vàng nhảy xuống từ trên người Du Cẩn Niên, xoay người sang chỗ khác đưa một tay ra sau lưng, bàn tay mảnh khảnh vỗ vỗ thật nhanh, ý bảo anh nhanh sửa sang lại quần áo, đồng thời mình cũng nhanh chóng kéo cổ áo len lên trên, vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên.
Cuối cùng hắng giọng nói, vừa đi về phía trước vừa quay đầu lại nhìn Du Cẩn Niên, miệng trả lời: “À, con ở đây.”
Thư Vãn thấy Du Cẩn Niên bình tĩnh không nhanh không chậm gài thắt lưng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù áo sơ mi của anh thoạt nhìn hơi lộn xộn, nhưng nó không ảnh hưởng đến toàn cục.
Sở dĩ Vạn Tĩnh có địa chỉ và mật mã cửa nhà Thư Vãn đương nhiên là vì trước đó Thư Vãn đã nói cho bà biết.
Nhưng Thư Vãn có như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, mẹ không nói không rằng gì đã tự mình đến đây.
Trước đó cô đã dặn dò Vạn Tĩnh rất nhiều lần lúc tới thì nói để cô đi đón bà, kết quả cuối cùng vẫn không có nói cho cô biết.
Thư Vãn đi đến huyền quan, lúc muốn giúp Vạn Tĩnh lấy dép lê mới ý thức được giày của Du Cẩn Niên đang ở đó, mẹ đang nhìn chằm chằm vào đôi giày xem nam này, rồi sau đó vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Thư Vãn, hỏi: “Trong nhà có khách à?”
Thư Vãn cố gắng giữ sự bình tĩnh, lấy dép lê đã sớm chuẩn bị cho Vạn Tĩnh từ trong ngăn tủ ra đặt xuống trước mặt bà, khóe miệng kéo lên nụ cười, hơi gượng gạo, ấp a ấp úng nói: “Ừm…… Cũng không phải là khách, người đó…… Là Du Cẩn Niên……”
Vạn Tĩnh vừa mới thay dép lê xong cả người chợt khựng lại, bà còn chưa kịp phản ứng, Du Cẩn Niên đã xuất hiện trong tầm nhìn của bà, người đàn ông lễ phép gật đầu, thái độ khôn khéo, chỉ là không mở miệng nói chuyện.
Có thể là bởi vì bất ngờ nên không biết gọi bà như thế nào.
Vạn Tĩnh cũng nhẹ nhàng gật đầu, coi như đáp lại.
Thư Vãn cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị và xấu hổ, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ vào nhà đi, ngồi nghỉ ngơi một lát, ngồi máy bay chắc chắn rất mệt.”
Cô đẩy vali giúp Vạn Tĩnh, kéo Vạn Tĩnh đi vào trong phòng khách, miệng còn đang oán trách: “Lúc đến sao mẹ lại không nói gì thế, côn còn muốn đi đón mẹ mà.”
Vạn Tĩnh bình tĩnh trả lời: “Không cần thiết, cũng không phải là không biết đường.”
Thư Vãn quay đầu ra phía sau nhìn Du Cẩn Niên, dùng ánh mắt ý bảo anh rời đi trước, tính toán có chuyện gì sau này lại nói.
Nhưng mà Du Cẩn Niên cũng không cảm kích, rất thản nhiên đi theo ở phía sau, thậm chí còn nghiêng đầu, bất đắc dĩ nhìn cô căng thẳng mà bật cười.
Thư Vãn thấy anh cũng không có ý định rời đi, lập tức lên tiếng muốn “Lệnh đuổi khách”, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chú út Du chú……”
Cô còn chưa nói xong, Vạn Tĩnh vừa mới ngồi xuống sô pha, ngữ điệu thản nhiên nói: “Vãn Vãn, mẹ hơi khát, con đi pha chút trà đi.”
Ngay sau đó lại nhìn về phía Du Cẩn Niên, lộ ra một nụ cười chuẩn mực, nói với anh: “Cẩn Niên, ngồi đi.”
Thư Vãn bị nghẹn trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng xong, cực kỳ khó chịu.
Cô không chịu vào phòng bếp, Du Cẩn Niên dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô đi.
Thư Vãn không có cách nào, chỉ có thể bước từng bước đi về phía phòng bếp.
Chờ cô đã đi vào phòng bếp, Vạn Tĩnh mới tiếp tục lý trí nói với Du Cẩn Niên: “Không phải tôi muốn đả kích hai đứa, tôi cũng không muốn chia rẽ hai người, nhưng tình huống của hai nhà chúng ta, không phải là cậu không hiểu. Cẩn Niên, tôi cũng chỉ có một đứa con gái, con bé là động lực duy nhất để tôi còn có thể sống tiếp, tôi không hy vọng con bé phải chịu bất kỳ tổn thương nào……”
“Chị dâu,” Du Cẩn Niên vẫn gọi Vạn Tĩnh như trước kia, cũng rất bình tĩnh trả lời bà: “Em cũng không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ nỗi ấm ức hay là tổn thương nào, cho nên sẽ dùng hết toàn sức lực bảo vệ cô ấy, em biết rõ chị đang lo lắng điều gì, đơn giản là nhà em có thể chấp nhận Vãn Vãn hay không, mẹ em và Thừa Nghiên có gây khó dễ cho Vãn Vãn hay không.”
“Em nói với chị như vậy đi, mẹ em đã không ngăn cản chúng em ở bên nhau, em cũng đã nói với bà ấy, bà ấy đã ngầm đồng ý cho em cưới Vãn Vãn, còn về phần Thừa Nghiên, từ trước đến nay thằng bé đều xác định rất rõ ràng, sẽ không đổi mọi tội lỗi lên trên người Vãn Vãn. Mọi người đều biết chuyện kia không liên quan gì đến chị và Vãn Vãn, hai người cũng là người vô tội bị liên lụy.”
“Mấy năm nay hai người cũng không dễ dàng gì,” Du Cẩn Niên thở dài nói: “Mọi người đều bị tổn thương rất nhiều, nhưng vẫn phải sống mà, không phải sao?”
“Vãn Vãn thật sự hy vọng nhận được sự cho phép và ủng hộ của chị, em cũng hy vọng chị có thể đồng ý cho chúng em ở bên nhau.”
Hốc mắt Vạn Tĩnh đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại, nhất thời không nói gì thêm.
Du Cẩn Niên dừng một chút, tiếp tục nói: “Đương nhiên, chị không đồng ý em cũng muốn ở bên cạnh cô ấy, em cũng từng nói với mẹ em, cho dù tất cả mọi người có không coi trọng chúng em và không chúc phúc cho chúng em đi nữa, em vẫn sẽ cưới cô ấy, ai cũng không thể làm em thay đổi quyết định.”
Trong phòng khách là một khoảng yên tĩnh và trầm mặc, Thư Vãn trốn ở trong phòng bếp cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô cắn môi, nhanh chóng chớp chớp mắt, ép phải nuốt nước mắt ngược vào, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích không có kết quả.
Nước trong ấm đã sôi, ùng ục sủi bọt, hơi nước nóng hổi bốc lên, ngay sau đó, “tách” một tiếng, công tắc tự động nhảy.
Trong phòng khách cũng không còn yên lặng không tiếng động nữa, Vạn Tĩnh thở dài một hơi thật sâu, bà miễn cưỡng ổn định cảm xúc, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Du Cẩn Niên, giọng hơi nghẹn ngào nói: “Tôi không ngăn cản hai người, chỉ cần cậu có thể bảo vệ tốt cho Vãn Vãn.”
Bà sao lại không muốn làm cho con gái hạnh phúc, bà còn là người nhất muốn cho con gái hạnh phúc nhất.
“Vâng,” Du Cẩn Niên đồng ý, “Em tuyệt đối sẽ làm hết khả năng của mình để bảo vệ cô ấy thật tốt.”
“Mẹ cậu thì sao? Gần đây sức khỏe thế nào?” Vạn Tĩnh khôi phục cảm xúc, trò chuyện với Du Cẩn Niên.
“Vâng, vẫn khỏe.”
……
Lúc Thư Vãn bưng khay đi ra đôi mắt vẫn còn đỏ, Du Cẩn vừa liếc mắt là đã nhìn thấu cô, nhưng không nói gì.
Anh nhận lấy đồ từ nàng trong tay cô, đặt xuống, tự mình rót trà cho Vạn Tĩnh.
Vừa rồi Vạn Tĩnh cũng chỉ muốn đuổi Thư Vãn đi mà thôi, lúc này chỉ uống tượng trưng vài ngụm rồi nói mình mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Thư Vãn muốn đi lên cùng bà, nhưng bị Vạn Tĩnh ngăn lại, “Con nói chuyện với Cẩn Niên một lát đi.”
Thư Vãn chỉ có thể nói cho biết phòng ngủ đầu tiên phía bên trái trên tầng hai chính là phòng của bà, cô đứng ở dưới lầu, sau khi tận mắt nhìn thấy Vạn Tĩnh lên tầng mới quay lại.
Du Cẩn Niên bưng chén trà, Thư Vãn vừa mới ngồi xuống người đàn ông lập tức đưa chén trà đến bên miệng cô, “Uống một chút?”
Thư Vãn quay đầu sang một bên, “Buổi tối em uống trà sẽ ngủ không được.”
Trong giọng nói còn có một chút giọng mũi còn sót lại.
Du Cẩn Niên tự mình uống một ngụm.
Rồi sau đó bỗng nhiên ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn xuống.
Trái tim Thư Vãn lập tức đóng băng, đôi mắt trợn to, ánh mắt khiếp sợ.
Ngay sau đó muốn đẩy anh ra, nhưng trốn không thoát, cằm lại còn có bị anh khống chế, đành phải mở miệng ra.
Nước trà ấm áp chậm rãi rót vào trong khoang miệng cô, tinh thần Thư Vãn hỗn độn hoảng hốt, cứ như vậy bị anh đút một hớp nước trà.
“Khóc cái gì?” Sau khi anh đút cho cô uống xong thì lùi lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ đuôi mắt nhuộm đỏ của cô, bất đắc dĩ thở dài nói: “Sao lại có thể chứa nhiều nước mắt như vậy chứ.”
Đôi mắt Thư Vãn đỏ lên một vòng, cô gái cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhíu mày mạnh miệng nói: “Anh làm gì thế? Mẹ em còn ở đây anh cứ như vậy……”
Du Cẩn Niên mỉm cười nói, “Không phải không thấy được sao? Có gì mà phải sợ.”
Thư Vãn hít hít mũi, cô đưa tay lên vòng qua cổ anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy ngày trước em đã gặp anh Thừa nghiên, anh ấy nói không phải là lỗi của em, sẽ không trách em.”
“Vốn dĩ không phải là lỗi của em, vì cái gì lại phải trách em?” Anh thở dài nói.
Thư Vãn lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không biết, em cũng không biết……”
“Chỉ là cảm thấy……” Cô vừa nói lại muốn khóc, giọng nói cũng run rẩy: “Cảm thấy xấu hổ, không dám đối mặt với mọi người, nhưng mà……”
“Nhưng mà em rất thích anh.”
“Tưởng tượng đến khả năng cả đời này em cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh, trái tim em lại cảm thấy khó chịu đến mức không thở nổi.”
Du Cẩn Niên ôm chặt cô gái trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy gò của cô an ủi: “Sẽ không, anh sẽ không để loại chuyện này xảy ra.”
“Em không trở lại tìm anh, anh cũng sẽ đi tìm em.”
“Vãn Vãn, Vãn Vãn ngoan, Vãn Vãn tốt, không khóc.”
“Mọi người đều đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, bọn họ đều sẽ chúc phúc cho chúng ta, nên vui vẻ cô nhóc ngốc.”
Thư Vãn bĩu môi, tủi thân nói: “Vâng.”
Du Cẩn Niên nâng mặt cô lên, dịu dàng hôn lên nước mắt trên má cô, từng giọt từng giọt một, tất cả đều vào trong miệng của anh.
Cuối cùng lại cọ xát trên cánh môi cô một lát, cho cô một nụ hôn dài, lúc này mới dừng lại.
Bởi vì Vạn Tĩnh ở đây, Du Cẩn Niên muốn “bữa tiệc lớn” cũng không thể ăn được, lúc anh đi nắm tay Thư Vãn, ghi sổ với cô, nói: “Nợ anh một lần, hôm khác bù lại.”
Thư Vãn xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, trực tiếp mở cửa đẩy anh đi ra ngoài.
Giây tiếp theo lại mở cửa ra, để lộ ra một cái đầu, nghiêng đầu gượng gạo lẩm bẩm: “Về đến nhà thì nói với em một tiếng.”
Rồi sau đó đóng cửa lại, Du Cẩn Niên dở khóc dở cười, dẫm lên bậc thang đi xuống dưới.
Ban đêm gió lạnh thấu xương, thổi cho cả người anh đều lạnh.
Nhưng trái tim trong lồng ngực kia, lại giống như bị thức gì đó làm cho ấm áp, phát ra hơi nóng, nóng bỏng.
Du Cẩn Niên còn chưa đi được vài bước, đã nghe được phía sau có tiếng mở cửa.
Trên người Thư Vãn cũng chỉ mặc chiếc áo len kia và đi lê dép lê chạy ra, trong tay còn cầm chiếc khăn quàng cổ màu xám của anh. “Du Cẩn Niên, đợi đã!” Dáng người cô uyển chuyển, nhẹ nhàng, giống một con chim hoàng oanh nhỏ hoạt bát, nhảy nhót xuống bậc thang.
Du Cẩn Niên quay đầu lại, ngay sau đó lập tức xoay người đi nhanh về.
Thư Vãn dừng ở bậc thang cuối cùng, anh đứng ở trước mặt cô, vẫn cao hơn cô một chút.
Cô gái quấn khăn quàng cổ lên trên cổ anh, từng vòng từng vòng, tiếng cười nói trong trẻo: “Được rồi……”
Ngay sau đó đã bị anh ôm vào trong ngực.
Áo khoác của người đàn ông không có cúc áo, Du Cẩn Niên dùng áo khoác len của mình bọc cô lại, Thư Vãn lập tức ngã vào trong lòng anh, kinh ngạc một lúc, tay nắm chặt quần áo anh.
Anh thở dài, dán vào bên tai cô, giọng nói hơi khàn nỉ non: “Thật muốn đưa em về nhà.”
Thư Vãn ngượng ngùng, đẩy anh ra, tay chống trên vai anh, gáy lại bị anh giữ chặt, hôn lên cánh môi.
Tay người đàn ông véo vào eo cô, chỉ chốc lát sau, cô gái trong ngực mềm mại không xương, mềm nhũn thành một vũng nước.
Hai người lưu luyến không rời một lúc, Du Cẩn Niên thấp giọng nói: “Muốn về cùng anh không?”
Thư Vãn lắc đầu, khỏi khỏi trong lòng anh, giọng nói mềm mại: “Không cần, em muốn ở cùng mẹ.”
Du Cẩn Niên biết là cô sẽ nói như vậy.
Anh giơ tay lên xoa xoa trên đầu cô, nói với cô: “Vậy em vào nhà đi, đừng để bị đông lạnh.”
Trước khi Thư Vãn xoay người lại hôn lên sườn mặt anh một cái, rồi sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Người đàn ông đứng dưới bậc thang nhếch môi cười, đưa tay sờ chỗ cô hôn rồi xoay người rời đi.
Đêm hôm đó, mục từ #Du Cẩn Niên và người đẹp# nhanh chóng vọt lên danh sách hot search, nhảy vọt lên vị trí đầu tiên, cuối cùng hot đến mức làm cho cả hệ thống bị sập.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]