Edit: Mây
Thư Vãn ở nước ngoài một mình cũng ăn lẩu.
Nhưng chỉ có một mình cô mà thôi.
Không có người nào ăn cùng cô, không có người nói chuyện phiếm với cô, không có người sẽ dặn dò cô ăn ít cay, không có người giúp cô bóc tôm gắp thịt.
Cũng không có người lau khóe miệng cho cô như bây giờ.
Rõ ràng hẳn là rất vui vẻ.
Nhưng cô lại ngơ ngẩn nhìn động tác nhẹ nhàng lau khóe miệng của người đàn ông trước mắt, đôi mắt dần dần mơ hồ lên.
Du Cẩn Niên cũng không ngồi đối diện cô, ngồi ngay chỗ bên cạnh cô.
Cho nên mỗi một biểu cảm rất nhỏ của cô anh đều có thể nắm bắt được.
Huống hồ lúc này anh còn đang giúp cô lau khóe miệng, hai người đối mặt với nhau.
Làn hơi dâng lên trong mắt cô tuyệt đối không phải là bị hơi nóng của lẩu hun.
Thư Vãn hoảng loạn, luống cuống muốn quay đầu sang một bên tránh né, nhưng anh không những không có buông tha cho cô, ngược lại một tay nắm lấy ghế cô đang ngồi, kéo cô vào trong lòng anh.
Thư Vãn ngồi trên ghế không khống chế được lảo đảo ngã về phía anh, Du Cẩn Niên quay mặt cô qua, cụp mắt nhìn cô gái một giây sau là có thể rơi nước mắt, cố tình hạ giọng thấp hơn một chút, lời nói dịu dàng: “Làm sao vậy?”
Thư Vãn vội vàng lắc đầu, kết quả nước mắt lại chảy dọc theo khóe mắt.
Cô muốn đưa tay lên lau nước mắt, tay lại bị anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-ngai-ngu/3546945/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.